Lúc nàng ta dùng đồ của người khác để đền đáp, trước nay luôn rộng lượng, ví dụ như chia màn thầu của ta, chăn mền, đồ ăn vân vân, hoàn toàn không quan tâm ta lấy được vất vả cỡ nào.
Mặc dù đẳng cấp của Dương Sinh cao hơn chúng ta, nhưng dù sao cũng hạ nhân, hạ nhân cũng không dễ tích góp tiền.
Có thể cho nàng ta cũng đã là tình sâu nghĩa nặng rồi.
Nhưng Tư Mẫn không quan tâm những chuyện này, nàng ta không ghét bỏ ít tiền đã rất nể mặt rồi.
Nể tình tiền, Lưu Xuân Hoa hết giận, nhưng vẫn không hoà nhã với nàng ta.
Chớp mắt đã đến mùa đông, thời tiết chuyển sang lạnh lẽo.
Nếu như giữ ấm không đủ, đến khi tới tháng chạp, gió lạnh gào thét, khắp nơi đóng băng, một khi bị lạnh cóng, sẽ c.h.ế. t người đấy.
Phía trên phát chăn mền cho hạ nhân, do tỳ nữ nhất đẳng chọn trước, rồi tới nhị đẳng, cuối cùng mới đến lượt chúng ta.
Đồ được đổi qua tay mấy lần, chăn mền mới đều bị đổi thành chăn mền cũ, chăn mền nát, mà số lượng còn không đủ.
Vì để cướp chăn mền, ta lại ầm ĩ với những người khác.
"Chỉ là một cái chăn mền mà thôi, sao phải tranh đoạt?"
Tư Mẫn đi tới, ngửi thấy mùi thối của chăn mền cũ nát, nhíu mày lui lại một bước:
"Nàng muốn thì cho nàng đi, đừng làm tổn thương hòa khí."
Ta cười lạnh:
"Tỷ không tranh thì thôi đi, dựa vào đâu mà làm chủ thay ta? Không biết mùa đông rất lạnh, chăn mền rất quan trọng sao?"
Tư Mẫn há hốc mồm.
Ta nói:
"Đến bây giờ, còn ra vẻ tỷ tỷ à?"
Tư Mẫn cắn môi không nói.
Ta cướp lấy chăn mền của mình, ôm về phòng.
Kiếp trước, Tư Mẫn tặng chăn mền cho người khác, nhận được danh tiếng tốt đẹp.
Ta dùng tiền đổi được một chiếc chăn mỏng, đến tháng chạp lạnh nhất, hai chúng ta ôm nhau sưởi ấm, đắp chăn mỏng, kết quả cả hai đều lạnh cóng mắc bệnh.
Nếu không phải ta dùng số tiền còn lại mời đại phu, có lẽ phải đi gặp Diêm Vương rồi.
Cho dù bị bệnh nặng, ta vẫn cố gắng chăm sóc nàng ta.
Nàng ta cảm thấy là chuyện đương nhiên, lúc ấy ta cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Sau đó thanh danh của nàng ta tốt đẹp, ta lại trở thành kẻ ác tính toán chi li, bây giờ suy nghĩ một chút, đúng là coi tiền như rác.
Kiếp này, ta chắc chắn sẽ không làm kẻ coi tiền như rác nữa.
Ta dùng mười đồng Tư Mẫn đưa ta để đổi lấy áo bông cũ dày, bảo đảm vào đông mình không sinh bệnh.
Rất nhanh, thời tiết đã càng ngày càng lạnh, sau đó bắt đầu đóng băng.
"Không có than lửa sao?" Tư Mẫn hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!