Mấy ngày nay khi ta nhớ tới đều muốn thổ huyết.
Muốn giúp đỡ cũng được, đưa tiền đi!
Tư Mẫn cắn răng nói:
"Như vậy đi, hiện tại ta không có tiền, đến khi trở về sẽ đưa cho muội."
Ta suy nghĩ, đồng ý.
Tư Mẫn vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn qua bóng lưng của nàng ta, ta cười cười, hi vọng nàng ta có thể toại nguyện.
Sắc trời tối dần, ta hoàn thành xong phần việc của hai người, vừa đứng lên duỗi người, làm dịu khó chịu cơ thể, thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, xen lẫn tiếng răn dạy của quản sự phòng bếp.
Đám người tràn ra ngoài, ta cũng đi theo ra ngoài xem, phát hiện hai bà tử kéo Tư Mẫn vào trong viện, dùng sức ném nàng ta xuống đất.
Quần áo Tư Mẫn không chỉnh tề, cực kỳ chật vật.
Vẻ mặt đau thương mờ mịt.
Chuyện gì thế? Những người khác hỏi.
"Hừ, đồ đĩ đê tiện này lại dám chạy vào yến hội va chạm với khách quý!" Quản sự lớn tiếng nói: Đánh cho ta!
Bà tử bên cạnh giơ tay, vả bốp bốp bốp vào mặt Tư Mẫn.
Mặt Tư Mẫn nhanh chóng bị đánh sưng lên.
Nàng ta chảy nước mắt, không nói một lời, ánh mắt đờ đẫn.
Phạt xong, quản sự lại cảnh cáo chúng ta một trận, dẫn người nghênh ngang rời đi.
Sau khi thu dọn tàn cuộc xong, ta và Tư Mẫn quay về nơi ở, đi trên đường, Tư Mẫn bỗng nhiên nói:
"Sao hắn lại làm như không thấy ta?"
Ta quay đầu, Tư Mẫn chảy nước mắt cuồn cuộn, đau lòng gần chết:
"Hoa hạnh hơi mưa, cưỡi ngựa đầu tường, cầm tay cùng quân... Hắn quên hết rồi sao?"
Ta tò mò hỏi:
"Tỷ nhìn thấy Thế Tử rồi à? Đã nói cái gì?"
Nàng ta lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ đau đớn thê lương của nàng ta, nghĩ đến phong cách bình thường của nàng ta, đầu óc ta nhạy bén, thốt lên:
"Không phải tỷ chỉ đứng bên cạnh hắn, không làm cái gì, chỉ mong hắn nói chuyện với tỷ trước chứ?"
Quả nhiên, Tư Mẫn ngẩng đầu:
"Hắn nhìn thấy ta rồi."
Ta: ...
Rất tốt, quả nhiên không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, không tranh quyền thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!