Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…

Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại xong, gửi định vị cho Cao Bác Vân.

Ngày mùng một tết, trên đường khó được một lần ít xe như vậy, Cao Bác Vân lái xe cả đường thông thoáng không kẹt tí nào. Anh ta chẳng mất bao lâu đã tới dưới nhà Trịnh Bảo Châu, tìm lên nhà theo thông tin số tòa Trịnh Bảo Châu đưa cho.

Tô Minh Hỉ còn ngồi ở cửa, thái độ không mềm đi tí nào. Trịnh Bảo Châu bóc cho mình một quả quýt đường, ngước lên nhìn Tô Minh Hỉ một cái:

"Mẹ, mẹ khát không? Có muốn lại đây ăn quả quýt không á?"

Mẹ không ăn!

Tô Minh Hỉ nhìn cô chằm chằm, cười lạnh một tiếng,

"Ha, thế mà con vẫn còn nuốt trôi được."

Trịnh Bảo Châu nhét nửa quả quýt vào miệng, có chút lúng búng nói:

"Đó là tự mẹ muốn ngồi đó, có ai bắt mẹ đâu."

Tô Minh Hỉ chắt lưỡi một tiếng, bắt đầu mắng bố Trịnh Bảo Châu trong lòng. Bà biết ngay ông chẳng nghĩ ra biện pháp nào hay ho!

Đang nghĩ tới đó, thì bên ngoài có người gõ cửa hai cái. Tô Minh Hỉ cũng không đứng lên, trực tiếp quay lại hướng ra cửa hỏi một câu: Ai đấy?

Ngoài cửa vang lên một giọng nam trẻ tuổi:

"Chào dì ạ, cháu tới tìm Trịnh Bảo Châu."

Tô Minh Hỉ xoay đầu lại nhìn Trịnh Bảo Châu, ánh mắt lóe lên soi mói:

"Con còn tìm ngoại binh?"

"Không phải, là bạn con tới chơi tết."

Bạn nào? Bạn trai?

…… Trịnh Bảo Châu câm nín. Cao Bác Vân còn ở ngoài gõ cửa:

"Dì ơi, phiền dì mở cửa cho cháu với ạ, cháu tới chúc tết."

Tô Minh Hỉ lúc này mới đứng lên, từ mắt mèo nhìn ra. Ngoài cửa đứng một anh chàng trẻ tuổi, tướng mạo tuy không đẹp bằng Khúc Trực, nhưng cũng là đoan đoan chính chính, sạch sẽ thoải mái.

Khí chất của anh ta hơn người bình thường, cũng không lôi thôi lếch thếch như một số người đồng trang lứa, nom là một chàng trai rất chú trọng chất lượng sinh hoạt, điều kiện kinh tế cũng không tồi.

Con quen khi nào?

Tô Minh Hỉ quay lại nhìn Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu úp mở nói: Gần đây ạ.

Tô Minh Hỉ nhìn anh ta một chốc, rồi hơi hơi dịch ghế dựa, mở cửa ra. Cao Bác Vân trong tay xách theo một hộp quà, người còn chưa vào, đã đưa hộp quà vào trước:

"Chúc dì năm mới vui vẻ, quấy rầy rồi, quấy rầy rồi."

Vì ghế dựa chắn trước cửa, cửa chỉ mở được phân nửa, Cao Bác Vân nghiêng mình chen vào, mỉm cười chào hỏi Tô Minh Hỉ. Trịnh Bảo Châu thấy anh ta còn cầm quà, nghĩ thầm không hổ là đạo diễn Cao ha, dưới  tình huống khẩn cấp không hề chuẩn bị như vậy, còn có thể chu đáo nhớ rõ mang quà.

Tô Minh Hỉ nhận quà của Cao Bác Vân, đặt lên đất, đóng cửa rồi lại dịch ghế trở về, một lần nữa ngồi vào chỗ.

Cao Bác Vân nhìn loạt động tác của bà, cười gượng mở miệng: Dì đây là?

Tô Minh Hỉ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!