Trịnh Bảo Châu cầm búp bê lên lên tay nhìn nhìn, xác định đúng là gắp từ máy gắp thú của khách sạn. Người máy nhỏ đứng đối diện cô, phát ra tiếng nhắc nhở:
"Quý khách thân mến, sau khi lấy đồ ăn nhớ đóng cửa giúp tôi nhé."
Trịnh Bảo Châu lấy cả bó hồng một đóa kia ra, ấn nút đóng cửa. Người máy đóng cửa hộp đồ xong, quay nửa vòng tại chỗ, rồi tự vừa đi vừa nói về đến thang máy. Trịnh Bảo Châu đóng cửa, cầm hoa và búp bê vào phòng.
Là ai tặng cô nhỉ?
Đàm Diệu sao?
Ngẫm lại bộ dạng đỏm dáng của Đàm Diệu, Trịnh Bảo Châu lại lắc đầu, nếu thật là anh ta gắp được búp bê, anh ta lại chả vác cái loa phát đi phát lại ở sảnh ấy chứ? Sao có thể âm thầm tặng cô thế này được? Ý tưởng dùng người máy độc đáo này, thật ra lại giống cách Khúc Trực hay làm….
Không phải là Khúc Trực chứ?
…Trịnh Bảo Châu cũng tự thấy ý tưởng này hơi thái quá, nhưng nhất thời lại chẳng nghĩ được ai đáng nghi hơn Khúc Trực. Cô đang suy nghĩ, thì Đàm Diệu đã gọi điện tới.
Trịnh Bảo Châu khẽ nhướng mày, tiếp điện thoại:
"Anh Đàm, có việc gì à?"
Đàm Diệu kể khổ ở đầu bên kia:
"Tôi vừa bị bố gọi đi, cứ như đòi mạng ấy, lần sau tôi lại giúp cô gắp búp bê nhé!"
Kể cũng không cần.
Trịnh Bảo Châu nhìn con búp bê trong tay, quả nhiên không phải Đàm Diệu gắp.
Ài, hôm nay đúng làỞ nơi xa vời vợi, trông ngóng cảnh phồn hoa
"(1), thật xin lỗi, bố tôi không để tôi đón tết Tây, đợi đến tết Nguyên Đán tôi đi tìm cô, đố ông ấy nói được gì nữa!"
"…Không cần đâu, tôi thấy anh nên nghe lời bố thì hơn đó."
Đàm Diệu ở bên kia chắt lưỡi một cái:
"Ông ấy ngày nào cũng mắng tôi, tôi đã sớm biết rồi, nếu ông ấy thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, sao ngày nào cũng nhốt tôi ở công ty? Thôi không nói ông ấy nữa, tôi đặt cho cô một cái bánh noel rồi đấy, lát nữa sẽ có người mang tới, cô nhớ ăn nhé."
Trịnh Bảo Châu chớp mắt, nói với Đàm Diệu:
"Đàm Diệu, tôi không có ý đó với anh."
Đàm Diệu không ngờ lại nghe câu từ chối của Trịnh Bảo Châu đột ngột như thế, trong đầu toàn là
"Tôi không nghe, tôi không nghe".
"Cô, cô đừng nói chắc chắn như thế, bây giờ cô còn chưa phát hiện mị lực của thiếu gia Đàm tôi đây thôi!: Đàm Diệu miệng cọp gan thỏ bác lại,"Không nói nữa tôi đang lái xe, không cho phép cô vứt bánh!"
Đàm Diệu nói xong thì cúp điện thoại, không cho Trịnh Bảo Châu cơ hội từ chối.
Trịnh Bảo Châu cạn lời đặt di động xuống, lại bóp bóp con búp bê trong tay. Lẽ nào là Khúc Trực tặng thật sao?
Cô đặt con búp bê lên cái tủ thu thập thú bông chiếm hết một mặt tường của mình, sau đó tới bên giường cầm điện thoại cố định lên, gọi xuống quầy lễ tân. Tiểu Ngọc mau mắn tiếp điện thoại:
"Alo, cô Bảo Châu? Có việc gì ạ?"
Trịnh Bảo Châu hỏi cô nàng:
"Lúc nãy em ở bên dưới có thấy Khúc Trực dùng người máy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!