Edit: Rùa.
Từ Kính Dư cắt đứt điện thoại liền gọi cho Ứng Hoan.
Lúc ấy Ứng Hoan đang ném điện thoại trong phòng để nạp điện, cô tắm rửa xong đi ra ngoài, Lục Mỹ liền nói: "Điện thoại của con đã đổ chuông hai lần rồi, vừa rồi mẹ nghe giúp con, nói là câu lạc bộ có việc cần tìm, con mau gọi lại đi."
"Vâng."
Ứng Hoan nghĩ rằng câu lạc bộ thật sự có việc tìm mình, vội vội vàng vàng chạy vào phòng lấy di động, thấy người gọi là Từ Kính Dư.
Điện thoại vừa chuyển được, liền nghe thấy âm thanh lười biếng của Từ Kính Dư: "Mới vừa đi tắm?" Cùng với âm thanh nhai kẹo quen thuộc.
Ứng Hoan nghe thấy âm thanh kia liền biết anh lại đang ăn kẹo bạc hà.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Vùa rồi anh nói câu lạc bộ có việc tìm tôi?"
Từ Kính Dư cười: "Bằng không thì sao? Nói tôi tìm em có việc? Tôi sợ mẹ em hỏi tôi là ai, tôi chắc chắn sẽ không nhịn được mà nói ra chuyện tôi đang theo đuổi em."
Ứng Hoan có chút xấu hổ, cô cảm thấy Từ Kính Dư hoàn toàn không kiêng dè chuyện này, đến cả bác sĩ Đỗ giống như cũng đã biết, anh còn sợ cái gì sao? Cô bỗng nhiên nhớ tới thành tích tiếng Anh cấp sáu còn chưa kiểm tra, vội vàng mở máy tính: "A đúng rồi, tôi tra điểm thi tiếng anh một chút."
Sau hai tháng có thể kiểm tra thành tích, nhưng lúc trước vẫn luôn thi đấu, Ứng Hoan không có thời gian kiểm tra.
Từ Kính Dư lại bỏ một viên kẹo vào miệng, "Ừ, tra đi."
Ứng Hoan nhập tài khoản của Ứng Trì, mạng có chút chậm, "Tôi xem cho Ứng Trì trước."
Cũng không biết thằng nhóc này có qua hay không...
Vài giây sau, điểm hiện ra.
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra: "Hơn điểm chuẩn 5 điểm."
Từ Kính Dư không tỏ ý kiến mà cười cười, "Còn nhớ rõ tài khoản của tôi không?"
Ứng Hoan đứng dậy, "Tôi có mang theo, để tôi tìm một chút."
"Không cần, tôi đọc cho em."
"A..." Ứng Hoan lại ngồi xuống.
"Được."
Từ Kính Dư đọc cho cô, chậm rì rì hỏi: "Điểm của tôi mà cao hơn em thì có khen thưởng gì không?"
Ứng Hoan có chút buồn cười, người này soa lại như vậy, chuyện gì cũng muốn khen thưởng? Nhìn đến thành tích kia, cô sửng sốt kêu lên: "Từ Kính Dư anh gạt tôi, rõ ràng tiếng Anh của anh rất tốt!"
Điểm của anh là 602!
Từ Kính Dư không để ý nhiều, nhưng thấy cô kinh ngạc như vậy, anh vẫn hỏi: "Em thì sao?"
Ứng Hoan vội vàng kiểm tra điểm của mình.
"586 điểm..."
Kém anh 16 điểm.
Tiếng Anh của Ứng Hoan vẫn luôn tốt, lần trước anh thi với thái độ tùy ý như vậy, ai biết thành tích không tùy ý chút nào.
Từ Kính Dư cười, "Trước kia tôi ở Mỹ 8 tháng, lúc sau lại đặc huấn nửa năm, tiếng Anh coi như chắp vá đi, trí nhớ của tôi tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!