Edit: Rùa
Ngoài cửa nhà ăn, có một chiếc xe phân khối lớn đỗ ở đó, là xe Đỗ Hằng mới mua.
Từ Kính Dư dựa trên xe máy hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá, cũng ít khi hút, hơn nữa hút thuốc không tốt cho cơ thể, thường ngày anh rất hạn chế, nếu là lúc trước tuyệt đối sẽ không hút.
Lúc này thật sự bị nha đầu Ứng Hoan kia làm túc giận rồi, vốn dĩ anh tưởng hai người, ai biết......
Ứng Hoan không quay về ghế lô, cô cảm thấy bản thân hình như đã chọc tức Từ Kính Dư rồi, do dự một chút, vẫn đi tìm anh. Cô không thấy anh ở quầy bar, đi ra ngoài mới thấy anh đang dựa vào xe hút thuốc, cô đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng: "Từ Kính Dư, tại sao anh không đi vào?"
Từ Kính Dư phun ra một hơi khói, Ứng Hoan nhăn mũi, anh liền quay mặt đi, dập tắt thuốc, rũ mắt liếc cô: "Tại sao không nói cho tôi biết là bạn cô mời khách?"
Ứng Hoan sửng sốt một chút, hỏi anh: "Khác biệt rất lớn sao?"
Lúc trước cô cũng đã nghĩ có nên kêu Ứng Trì đến không, hai nam sinh tương đối tốt, nhưng nghĩ đến Ứng Trì và Từ Kính Dư vừa thấy mặt liền muốn xù lông, ngồi ăn cơm cùng bàn sắc mặt cũng không tốt, ý tưởng này cứ thế mà chết từ trong trứng nước.
Đến nỗi bọn Thạch Lỗi...
Khương Manh không muốn kết giao, cho nên cô cũng không miễn cưỡng.
Từ Kính Dư: "......."
Anh nên đánh cô một cái hay nên hôn cô đây?
Đều rất muốn.
Từ Kính Dư nhìn cô, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Khác biệt rất lớn, cô muốn nghe sao?"
"Cái gì?"
Anh vừa muốn nói chuyện, di động lại vang lên.
Là Chu Bách Hạo gọi tới.
"Ở đâu? Hạ Trì và An Tình Nhượng gọi cậu đi uống một chén."
"Không rảnh."
Chu Bách Hạo không tin: "Không thi đấu không huấn luyện thì bận cái gì? Không rảnh, cậu lừa ai chứ, nhanh lại đây đi."
Từ Kính Dư liếc nhìn Ứng Hoan, cà lơ phất phơ nói: "Hẹn hò, cúp đây."
Nói xong, trực tiếp cắt điện thoại.
Hẹn hò?
Ứng Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt đen nhánh của anh, tim bỗng nhiên lỡ nửa nhịp.
Đầu bên kia, Chu Bách Hạo trừng mắt nhìn điện thoại, nhíu mày nói: "Hẹn hò? Với ai?"
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, lại gọi điện thoại qua.
Từ Kính Dư trực tiếp tắt máy, không thèm để ý đến anh ta.
"Mẹ nó." Chu Bách Hạo chửi nhỏ một câu, không phải là Ứng Hoan chứ?
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn thời gian, sắp quá mười phút rồi, vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Thạch Lỗi, Dương Cảnh Thành từ bên đường chạy tới.
Đi cũng rất nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!