Edit: Rùa
Những lời này, Ứng Hoan nghe lại lần thứ ba, nghe đến nỗi bên tai ửng đỏ, máu trong người nhanh chóng len lỏi, cả người nhiệt huyết sôi trào.
Cảm giác tự hào lấp đầy trái tim.
Cô không biết cảm giác tự hào này đến từ câu lạc bộ, vì cô là thành viên trong đó, hay chỉ đơn thuần vì anh mà kiêu ngạo.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người muốn điên rồi_____
Thạch Lỗi: "???"
Dương Cảnh Thành: "Không phải, Kính Vương, cậu làm trò trước mặt huấn luyện viên Ngô một lần nữa, huy chương vàng cho ai?"
Triệu Tĩnh Trung: "..."
Ứng Trì: "..."
Mấy người một bên cầm di động nhắn tin trên wechat, một bên nhất loạt nhìn Từ Kính Dư, Thạch Lỗi trực tiếp kêu: "TMD, cậu lại thả thính? Không biết diện mạo của bản thân hay sao mà còn đi thả thính loạn? Bác sĩ nhỏ đơn thuần như vậy, bị cậu lừa thì làm sao bây giờ?"
Ứng Trì cũng phản ứng lại, đột nhiên nhìn về phía Từ Kính Dư: "Anh là kẻ lừa đảo! Anh còn muốn lừa gạt chị tôi sao?"
Ứng Trì đối với việc Từ Kính Dư dùng tên giả vẫn luôn canh cánh trong lòng, cậu cảm thấy thi đấu phải quang minh lỗi lạc, cho dù thắng hay thua cũng là chuyện của bản thân. Nếu không phải bọn họ vừa vặn tới câu lạc bộ, chẳng phải cả đời cậu cũng không biết ai đã KO mình sao? Cả đời thì hơi khoa trương, Từ Kính Dư chỉ cần thi đấu, sớm muộn gì cậu cũng phát hiện...
Nhưng là, dù sao cũng không thay đổi được thành kiến của Ứng Trì đối với Từ Kính Dư.
Huống chi, anh ta còn mắng cậu yếu gà.
Từ Kính Dư đứng thẳng, đi tới, trực tiếp bỏ điện thoại vào ngăn kéo, liếc nhìn Ứng Trì: "Cậu mắc chứng vọng tưởng bị hại rất nghiêm trọng."
Ứng Trì: "..."
Từ Kính Dư lại nhìn mấy người đồng đội, khẽ nâng khóe miệng: "Như thế nào, mấy người không muốn lấy huy chương vàng?"
Kia tất nhiên không phải...
Huy chương vàng làm gì có ai không muốn!
Dương Cảnh Thành kêu: "Đương nhiên muốn! Mẹ nó, ai không muốn thì không phải đàn ông."
"Không phải cô ấy đã nói cố lên với từng người sao?" Từ Kính Dư bỏ tay vào túi quần, không chút để ý mà cười nhẹ, phảng phất như chuyện anh nói đến là chuyện rất tự nhiên, "Nếu đều muốn lấy huy chương vàng, tôi dỗ cô ấy một chút cũng có sao?"
Nói xong, ung dung bước đi.
Thạch Lỗi sửng sốt vài giây, phục hồi lại tinh thần, hướng bóng dáng của anh dơ ngón tay cái: "Vẫn là Kính Vương khí chất."
Nhưng quay đầu nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ Kính Dư sẽ dỗ nữ sinh sao? Hình như chưa từng thấy qua.
Ngô Khởi nhìn mấy người lúc như lên cơn lúc ngớ ngẩn, nhịn không được cười nói: "Tốt nhất đều cố gắng lấy huy chương vàng cho tôi. Không riêng gì Thế vận hội trong nước mà còn cả ở Olympic, các người cũng cố gắng mang huy chương vàng về, lúc đó trên mặt tôi cũng có thể mang vàng!"
Thạch Lỗi nhấc tay: "Tôi lấy! Huấn luyện viên, anh chờ tôi mang về cho anh, đủ để anh dát vàng lên mặt"
Ngô Khởi nhướng mày cười: "Được thôi, tôi chờ."
Bên kia, Ứng Hoan thấy tin nhắn trong nhóm, Từ Kính Dư nói ở trong nhóm, cô ngốc vài giây, sắc mặt nhanh chóng đỏ rồi lan cả tai. Cô cắn môi nghĩ nghĩ, gõ nhanh một tin nhắn gửi qua.
[ Mọi người cố lên, đều phải nỗ lực giành lấy huy chương vàng, không thể để Từ Kính Dư đắc ý.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!