Edit: Rùa
Sau khi lên xe, Ứng Hoan trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ứng Trì, đưa một cái bánh trứng còn dư cho cậu.
Bởi vì chuẩn bị thi đấu, nên đồ ăn của vận động viên đều được câu lạc bộ chuẩn bị, đảm bảo sức khỏe và đủ chất dinh dưỡng. Bữa sáng Ứng Trì đã ăn không ít, nhưng cậu thích ăn bánh trứng, hơn nữa bánh cũng không to, cậu liền cầm lấy cắn một miếng, sau đó nhìn về phía Ứng Hoan: "Chị, cái này thật ngon, chị mua ở đâu vậy?"
Ứng Hoan dừng một chút, thuận miệng bịa chuyện: "Mua ở siêu thị?"
Cách một lối đi, Từ Kính Dư ngồi bên cạnh nhẹ liếc cô, cười lên tiếng: "Thật sao? Siêu thị nào? Lần sau tôi cũng đi mua."
Mọi người đều quay lại, nhìn về phía Ứng Hoan.
Thạch Lỗi nhìn Ứng Trì ăn ngon như vậy, cũng hỏi: "Đúng vậy, siêu thị nào?"
Ứng Hoan cảm thấy thật quẫn, chỉ có thể tiếp tục bịa: "Mùi Hoa Lúa."
Từ Kính Dư nhìn cô một cái, quay đầu lại, đeo lên tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Trần Sâm Nhiên, cậu mặc áo khoác không thấy nóng sao?"
Dương Cảnh Thành ở phía sau đột nhiên hỏi một câu, Ứng Hoan cũng vừa nhận ra, hiện tại là tháng chín, tất cả mọi người đều mặc đồng phục mùa hè, chỉ có Trần Sâm Nhiên mặc áo khoác bên ngoài, có chút khác thường.
Trần Sâm Nhiên trầm mặc vài giây, cười cười: "À, buổi sáng đột nhiên thấy lạnh, bây giờ sẽ cởi."
Nói xong liền đứng dậy cởi áo.
Ngô Khởi nhìn cậu ta một cái, nhắc nhở: "Nếu không thoải mái thì nói ra, đừng để đến lúc thi đấu mới nói."
"Được."
Đến sân bay, một đám người mặc đồng phục màu đỏ đi vào, làm rất nhiều người quay đầu lại nhìn, khi đến gần, Ứng Hoan nghe thấy có người nói: "Đây chắc là vận động viên đi? Đội tuyển Quốc gia sao? Không biết thi hạng mục nào?"
"Xem dáng người, chắc là Quyền thủ..."
"Cái này tôi biết, trên áo bọn họ có logo, câu lạc bộ Quyền Anh Thiên Bác, đại biểu tỉnh đi dự thi, nói là đội tuyển quốc gia cũng không sai, dù sao nếu có yêu cầu thì bọn họ cũng có thể đại diện quốc gia dự thi."
"A, người đeo tai nghe kia thật đẹp trai. Còn người kia thật quá trắng!"
"Gần đây có đại hội thể thao sao?"
"Thế vận hội đó."
........
Ứng Hoan đứng trong đội ngũ, nhìn nhóm người bên cạnh, lại nhìn đồng phục đang mặc, bỗng nhiên ý thức được mình cũng là một phần trong đội, đột nhiên cả người dâng lên nhiệt huyết.
Bốn năm sau, cô có thể sẽ tận mắt nhìn thấy những người này từng bước từng bước phát triển, chứng kiến bọn họ trở thành quán quân trong nước, quán quân châu Á, thậm chí cả Olympic, thậm chí là giải Quyền Vương thế giới...
Tất nhiên không phụ những nỗ lực của thanh xuân.
Ánh mắt cô dừng trên người Từ Kính Dư, anh là người duy nhất ở đây đã nhận giải quán quân toàn quốc.
Từ Kính Dư dựa vào ghế ở sân bay, tựa hồ nhận thấy ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, Ứng Hoan yên lặng quay đầu đi.
Thế vận hội sẽ thi đấu rất nhiều hạng mục, như điền kinh, bóng chuyền, bắn cung...
Các lãnh đạo, tuyển thủ dự thi, huấn luyện viên sẽ đến sớm hơn.
Bởi vì các quyền thủ phải kiểm tra sức khỏe, cân nặng trước khi thi đấu, cho nên sẽ tương đối phức tạp, xe đưa vận động viên đến khách sạn, Ngô Khởi liền đi xuống trước sắp xếp cho mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!