Edit: Rùa
Đêm nay thi đấu, Từ Kính Dư thua, thua không khó coi, vừa rồi thi đấu kết thúc, Ngô Khởi chạy lại vỗ vai anh để anh yên tâm, "Đánh không tồi, đêm nay chỉ để xem thử thành quả, không cần quá để ý kết quả."
Sao có thể không thèm để ý?
Anh không thèm để ý kết quả thi đấu như không có khả năng nhận thua, vĩnh viễn không có khả năng.
Từ Kính Dư trong đầu hồi tưởng lại quá trình thi đấu, hồi lâu không nghe thấy âm thanh của Ứng Hoan, miệng vết thương được cô chăm sóc rất tốt. Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn đang trầm mặc, khóe miệng khẽ nâng: "Như thế nào? Chỉ đùa một chút không được à?"
"Không được."
Ứng Hoan dán lên xương lông mày của anh một miếng băng dán cá nhân Vân Nam, ngón tay vuốt nhẹ lên trên.
Trung tâm võ đài đèn rất sáng, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, Từ Kính Dư thậm chí có thể thấy được lông tơ nhỏ trên mặt cô, làn da tinh tế căng mịn, một cái lỗ chân lông cũng không thấy, lông mi dài tạo thành bóng nhỏ dưới khóe mắt, ngoan ngoãn mềm mại.
Trừ bỏ niềng răng khiến miệng cô có chút kỳ quái, Ứng Hoan là một cô gái xinh đẹp, rất đẹp.
Từ Kính Dư nhắm mắt lại, dựa vào biên giác, duỗi đùi phải cho thoải mái, cười nhẹ một tiếng: "Đùa cô chơi, vết thương nhỏ này không tính là gì cả."
Ứng Hoan lấy ra một túi chườm đá ấn ở bên phải khóe miệng, "Tự mình ấn."
Anh giơ tay đè lại.
Ứng Hoan sửa lại hòm thuốc, sau khi thu dọn tốt, đứng lên chuẩn bị đi xuống. Đi được hai bước bỗng nhiên quay lại nhìn anh, anh nhắm hai mắt, thần sắc nhàn nhạt, vết thương trên mặt cũng không làm cho anh trở nên chật vật, ngược lại có chút mùi vị đàn ông.
Từ Kính Dư nói qua anh sẽ không chịu thua.
Cho nên, có phải anh đang khó chịu không?
"Ứng Hoan, cậu sao rồi?"
Lâm Tư Vũ đứng dưới võ đài gọi cô.
Ứng Hoan quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tư Vũ và Chung Vi Vi, thoạt nhìn hai người rất hưng phấn, Lâm Tư Vũ lặng lẽ dùng ngón tay chỉ Từ Kính Dư, không phát ra âm thanh hỏi: "Kính Vương không có việc gì chứ?"
Cô lắc đầu, lương lông mày sưng to như vậy, lúc cô xử lý cũng không nhăn mày một chút, dường như không có cảm giác đau, anh ta có thể có chuyện gì? Có việc thì cũng là trong lòng có việc.
Ứng Hoan mang theo hòm thuốc đi xuống.
Lúc này, Từ Kính Dư cũng ngồi dậy, tùy ý nhặt lên chiến bào, buộc lại đai lưng, nhảy xuống võ đài, động tác tiêu sái xinh đẹp.
Ứng Hoan cất hòm thuốc, thấy anh đi vào phòng nghỉ.
Thi đấu kết thúc đã rạng sáng, Lâm Tư Vũ cùng Chung Vi Vi còn phải về nhà, Lâm Tư Vũ dùng di động quay lại video, up lên nhóm chat, sau khi Khương Manh nhìn thấy đều cảm thấy muốn điên rồi, ở trong nhóm chat kêu lên: "Vì sao không nói cho tớ! Vì sao không gọi tớ! Tớ cũng muốn đi xem thi đấu! Kính Vương quá đẹp trai! Ứng Hoan cậu thật xấu! Em trai cậu và Kính Vương ở cùng câu lạc bộ sao không nói một tiếng, lần sau tớ nhất định phải đi, chờ khai giảng mang tớ đi!"
Ứng Hoan nhìn câu nói đầy điên cuồng kia, nói "Được."
Lâm Tư Vũ mỉm cười mà nhìn cô: "Lần sau tớ cũng muốn đi, trước kia không quá chú ý đến thi đấu quyền anh, cảm thấy máu me bạo lực, bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng thật xấu, nhưng mà hôm nay tớ đã hiểu rõ, thứ này, thuần túy là xem mặt."
"Người lớn lên đẹp trai, bị đánh cũng vẫn đẹp."
"Hơn nữa, thật mẹ nó nhiệt huyết."
"Cái này còn không phải thi đấu chính thức? Lần sau tớ nhất định phải đi xem trực tiếp, khẳng định càng nhiệt huyết."
Lâm Tư Vũ cảm thán một phen, Chung Vi Vi nhìn sang hướng bên kia, cười tủm tỉm mà nói: "Tiểu Trì tới."
Ứng Trì chạy chậm lại đây, đứng trước mặt Ứng Hoan, "Chị, em thu thập xong rồi, chúng ta trở về đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!