Chương 106: Phiên ngoại 18: Sói con nhỏ x Chung Vi Vi

Chín

Edit: Qing Yun

Chung Vi Vi vốn thật sự chỉ muốn trêu cậu, nhưng nhìn dáng vẻ quẫn bách của cậu, đột nhiên có chút khô nóng, lập tức đình chỉ suy nghĩ cầm thú này ở giây tiếp theo, cậu mới hai mươi tuổi thôi! Hơn nữa mới làm phẫu thuật hơn nửa năm, còn phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới đúng.

Cô lui về sau một bước nhỏ, cười tủm tỉm: "Không trêu em, không dùng với em thì dùng với ai? Em không phải người yêu chị sao?"

Ứng Trì vội vàng nói: "Em phải! Nhưng mà......"

Tuy rằng cậu đã từng mơ, nhưng không có nghĩa là cậu nôn nóng, dù sao bọn họ cũng mới xác định quan hệ.... Nếu cậu như thế, thật sự không tôn trọng Chung Vi Vi.

Chung Vi Vi mỉm cười: "Nhưng mà cái gì?"

Ứng Trì đỏ mặt, ánh mắt mang theo ý xin tha: "Chị Vi Vi, chị đừng trêu em......"

Chung Vi Vi cười ha ha: "Được"

Gió đêm thổi qua làm váy cô tung bay, cô bước lại gần cậu: "Chị đưa em đến cổng, em lên xe chị sẽ trở về."

Ứng Trì lắc đầu: "Không cần, em nhìn chị lên trên, đèn sáng em sẽ đi."

Không biết có người đang yêu đương cuồng nhiệt đều như vậy hay không, mỗi một lần chia tay đều khó khăn chia lìa, huống chi, đây là lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ sau khi xác định quan hệ, Chung Vi Vi thật sự rất luyến tiếc.

Cô ôm cổ cậu, nhón chân hôn một cái.

Sau đó, nhanh chóng xoay người, bước chân nhẹ nhàng, nháy mắt đã chạy đến cầu thang.

Cô đứng ở bậc thang, phất tay cười với cậu: "Chị đi đây."

Ứng Trì như là mới vừa lấy lại tinh thần, hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay.

Về đến nhà đã là hơn 12 giờ, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đã ngủ, chỉ có Ứng Hoan mơ mơ màng màng mở cửa phòng, thò đầu ra nhìn cậu một cái, giống như đã yên tâm, cô cũng không nói gì mà đóng cửa phòng tiếp tục ngủ.

Ứng Trì: "......"

Cứ cảm thấy hình như chị khẽ cười.

Ảo giác sao?

Đột nhiên có chút chột dạ......

Phải nói với chị chuyện cậu và Vi Vi ở bên nhau thế nào đây?

Cậu gãi gãi đầu, về phòng gọi điện thoại cho Chung Vi Vi, nói rất nhỏ: "Chị Vi Vi, em về đến nhà rồi, chị mau ngủ đi."

Chung Vi Vi đã nằm ở trên giường, cười đáp ứng: "Ừ, em cũng đi ngủ sớm một chút."

Ứng Trì vốn đang muốn nói thêm với cô vài câu nhưng thấy không còn sớm bèn nói: "Vâng, chị Vi Vi ngủ ngon."

Nói chúc ngủ ngon xong, Ứng Trì đi tắm rửa một cái, lúc nằm ở trên giường, cậu lại nghĩ đến Chung Vi Vi ghé vào tai mình nói nhỏ "Giữ lại để dùng với em", mặt cậu nóng lên, thân thể cũng ngo ngoe rục rịch theo, cậu vội vàng lấy gối đè lên mặt mình——

A a a a a! Không được tưởng tượng, không được tưởng tượng, không được tưởng tượng!!!!!

Càng là nói không ngừng nổi, càng không khống chế được.

Thiếu niên sống hai mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy trong đầu mình đều là phế liệu, tội ác tràn đầy, nhưng lại không muốn dùng tay, cứ cảm thấy làm chuyện này rất thẹn.

Cậu liều mạng nghĩ đến chuyện khác, muốn dời lực chú ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!