Tám
Edit: Qing Yun
Hành động của Ứng Trì hoàn toàn là làm theo bản năng, không câu dẫn, cũng không có cái gì gọi là kỹ xảo.
Cậu nghĩ, nếu có một việc có thể gợi lên toàn bộ nhiệt tình của cậu, có thể lấp đầy thân thể đã không còn trọn vẹn của cậu lần thứ hai, có thể khiến máu trong cậu sôi trào lần nữa, đó chính là thích Chung Vi Vi, ôm cô, hôn cô.
Rõ ràng chỉ là môi chạm môi, ép lên nhau, sao cậu lại kích động như vậy đây?
Chung vi Vi có thể cảm giác được cậu đang kích động, bởi vì cậu ôm ngày càng chặt, vừa mới đầu là mút môi cô, sau đó chuyển thành gặm cắn, gặm đến mức cô cảm thấy đau.
Hai người đều không có kỹ xảo gì, không đến hai phút đã thở hổn hển, mặt Chung Vi Vi đỏ bừng, đẩy đẩy Ứng Trì.
Lông mi Ứng Trì thật dài, mở mắt ra, đôi mắt đào hoa đen nhánh vô cùng, hơn nữa mặt cũng đỏ, thoạt nhìn có vài phần yêu nghiệt, cậu thấp giọng: "Chị Vi Vi..."
Chung Vi Vi ngẩng đầu nhìn cậu, hồn đều bị câu đi.
Ai, sao lại có đàn em đẹp trai như vậy...
Cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình được hời.
Chung Vi Vi cười: "Hôn đủ rồi sao?"
Ứng Trì: "...."
Cậu có chút ảo não, cảm giác vừa rồi mình giống như biểu hiện không tốt lắm, sớm biết hôm nay phát triển thuận lợi như vậy, lúc trước cậu nên phổ cập khoa học nhiều một chút xem hôn môi như thế nào mới tốt......
Chung Vi Vi sờ sờ lỗ tai đỏ hồng của cậu, cười ra tiếng.
Ứng Trì không phục: "Đừng cười em, mặt chị cũng rất đỏ!"
Chung Vi Vi sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng, cô còn dựa vào ngực cậu, ôm cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Chị cũng rất thích em, đặc biệt thích."
Ứng Trì si ngốc nhìn cô, đáy lòng ẩn ẩn có chút cảm giác, những ký ức trước đây lướt qua đầu, lại hồi tưởng hành động và lời nói vừa rồi của cô, rốt cuộc cậu hiểu được ——
"Chị Vi Vi, có phải chị đã thích em từ rất lâu rồi?"
Ý thức được điều này, cậu bỗng nhiên có chút muốn khóc, cậu thật sự quá ngu ngốc!
Chung Vi Vi không che dấu chút nào, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, từ lúc học cấp ba đã thích em."
Mắt Ứng Trì đỏ bừng, cậu nghĩ mãi không ra dáng vẻ của mình khi ấy, cậu nhỏ giọng nói: "Khi đó em ngốc như vậy, lại không hiểu chuyện, sao chị lại thích em......"
Chung Vi Vi chống đầu lên trán cậu, hơi hơi mỉm cười: "Bởi vì chị thích em trai đẹp trai nha."
Ứng Trì: "......"
Cậu trầm mặc vài giây, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói nhỏ: "Thế nào đều được, chị thích em là được." Cậu dừng một chút, lại vội vàng nói, "Khi đó em không nhận ra chị thích em, nhưng ngoài chị em ra thì người thân cận với em nhất chính là chị."
Cậu nghĩ nghĩ, nói ra nói có chút ý giảo biện: "Có lẽ em cũng thích chị đấy? Nhưng mà em không biết, cho nên thời gian em thích chị cũng không ít hơn, hơn nữa, là em theo đuổi chị, chị Vi Vi."
Chung Vi Vi: "......"
Cô trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên còn ăn vạ cô không chịu bỏ, rõ ràng khẩn trương đến mức thân thể cứng đờ, thế nhưng có thể da mặt dày tranh luận "Thời gian chúng ta thích đối phương không chênh lệch nhiều lắm".
Thật là xem nhẹ cậu.
Chung Vi Vi ngồi kiểu này không thoải mái lắm, cô xoay người lại, đặt chân lên tay vịn sô pha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!