Chương 36: (Vô Đề)

Khúc Trực lái xe đi đến Hoa Đô, Trịnh Bảo Châu ngồi trên ghế lái phụ, đọc bài đính chính của Hoàn Vũ. Trong bài đính chính có cả cư dân mạng hóng hớt và người qua đường, ai cũng giẫm Du Thành Uy một cái.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Bảo Châu đang xem say sưa, chợt Cao Bác Vân gọi video cho cô. Ngón tay Trịnh Bảo Châu nhấn vào màn hình, mặt Cao Bác Vân hiện ra: "Chuyện gì thế đạo diễn Cao?"

"Cô đọc bài đăng mới của Hoàn Vũ chưa?" Cao Bác Vân hỏi cô.

Trịnh Bảo Châu gật đầu, nói với anh ta: "Đang thưởng thức đây."

"À… bên Hoàn Vũ vừa liên hệ riêng giải thích một đống với tôi, nói chung là họ sẽ không rút vốn nữa, cô cũng không phải lo."

"Tôi vốn đâu có lo." Trịnh Bảo Châu nói: "Nhưng dù họ không rút vốn thì tôi cũng định đầu tư."

"Haizzz, giờ đoàn làm phim này không thiếu tiền, tối qua Du Thành Uy nói muốn rút vốn, có rất nhiều ông chủ liên hệ với chúng ta muốn đầu tư." Cao Bác Vân oán trách có quá nhiều nhà đầu tư với vẽ mặt buồn bã: "À đúng rồi, còn phải nói đến bạn cô nữa."

"Bạn tôi?"

"Đúng."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cao Bác Vân nói tên mấy tổng giám đốc các công ty, Trịnh Bảo Châu nghe xong cũng gật đầu: "À, đúng là có quen, năm nào cũng gặp trong tiệc thương nghiệp hàng năm."

"Trừ mấy ông chủ này ra còn có tổng giám đốc Đàm của Tập đoàn Vinh Thái. Họ đầu tư rất nhiều lĩnh vực nhưng chưa từng đầu tư vào giới giải trí, nhưng bây giờ lại muốn tìm đến đoàn làm phim chúng ta." Cao Bác Vân thầm nghĩ quả nhiên đoàn làm phim của họ quá xuất sắc: "Tôi nói với cô, bây giờ vấn đề trước mắt của đoàn làm phim chúng ta là người muốn đầu tư quá nhiều, chúng ta phải chọn ra nhà đầu tư xuất sắc nhất."

"À…" Trịnh Bảo Châu nghe anh ta nói xong mới chậm rãi gật đầu: "Tôi thấy tôi rất xuất sắc, chọn tôi đi!"

Cao Bác Vân: "…"

"Lúc trước mẹ tôi đã chuyển hết tài sản dì để lại cho tôi rồi, thời gian này tôi vẫn luôn nghĩ phải dùng số tiền này như thế nào. Bây giờ tôi biết rồi, đầu tư vào bộ phim đầu tiên tôi đóng vai nữ chính là lựa chọn tốt nhất." Trịnh Bảo Châu nói rất thuyết phục: "Cảm giác này giống như dì được chứng kiến nhân vật nữ chính đầu tiên mà tôi đảm nhận, tôi cũng lấy đây làm điểm xuất phát, giúp bà ấy tiếp tục con đường còn dang dở."

"…" Cao Bác Vân nghe xong, im lặng mấy giây: "Nếu cô nói thế thì tôi không thể không cần số tiền này rồi."

"Vậy xong rồi, chúng ta tìm lúc nào ký hợp đồng đi."

"Được…"

"Đúng rồi, không phải chúng ta còn một nhân vật chưa quyết định sao? Tôi có thể đề cử Vương Tĩnh Nghệ trong phòng làm việc của tôi không?"

Cao Bác Vân nhíu mày, nhìn cô nói: "Gì đấy, vừa mới đầu tư đã muốn nhét người của mình vào đoàn làm phim rồi à?"

"Gì chứ, anh đừng nói lung tung, tôi chỉ mong đạo diễn Cao có thể cho cô ấy cơ hội diễn thử, còn có thể hay không là do khả năng của người ta mà."

Cao Bác Vân nghĩ ngợi: "Tôi có ấn tượng với cô gái mà cô nói, là nữ diễn viên mời riêng trong đoàn làm phim "Tân Nguyệt" sao? Cái cô chị em tốt của cô đúng không?"

"Đúng rồi, năng lực của cô ấy khá ổn, có thể đảm nhận vai diễn nhỏ được."

"Được, đến lúc đó cô bảo cô ấy đến diễn thử, có điều tôi không chắc được là có chọn hay không." Cao Bác Vân nói rồi ngước mắt nhìn cô: "Có điều chuyện này dễ bị người ta kiếm cớ. Dù cô ấy có tự được chọn nhờ thực lực bản thân thì khi truyền ra ngoài, người khác cũng chỉ nghĩ là cô nhét người vào thôi."

Trịnh Bảo Châu không để ý cái này lắm: "Miệng ở trên người họ, họ muốn nói thế nào cũng không cản được, dẫu sao tôi tin diễn viên nói chuyện bằng tác phẩm, nếu cô ấy có thực lực thì người xem có thể nhìn ra được. Hơn nữa vì cô ấy là người thuộc phòng làm việc của tôi, vì tránh nghi ngờ mà chúng ta không cho cô ấy cơ hội, thế không phải là không công bằng sao?"

"Cô nghĩ được thế thì tốt. Đúng rồi, tổng giám đốc Tống của Hoàn Vũ nói muốn mời chúng ta ăn cơm tỏ ý xin lỗi, còn nói muốn mời cô đến."

Trịnh Bảo Châu nghĩ rồi nói với anh ta: "Cũng được, dẫu sao tôi cũng chỉ có mâu thuẫn với Du Thành Uy chứ không liên quan đến Hoàn Vũ."

"Vậy tôi sẽ trả lời bọn họ, lúc đó xác định thời gian rồi tôi sẽ báo cho cô."

"Được." Trịnh Bảo Châu nói chuyện với Cao Bác Vân xong rồi cúp máy. Vừa thở phào một hơi, Lâm Tử Khâm lại gọi đến cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!