Chương 30: (Vô Đề)

Hôm nay, Tô Minh Hỷ chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, gà, vịt, cá có đủ cả. Trịnh Bảo Châu đã ăn không ít, nhưng khi sủi cảo được bưng lên, cô vẫn bưng đĩa nước chấm ngồi trước bàn ăn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khúc Trực ngồi cạnh cô, vừa mới cắn sủi cảo thì nhíu mày. Anh thả sủi cảo vào lại trong bát, dùng đũa mở ra thì có một đồng xu xuất hiện trong nhân chiếc sủi cảo.

Sau khi Tô Minh Hỷ nhìn thấy thì vui vẻ nói với anh:

"Xem ra năm nay Tiểu Khúc sắp phát tài rồi."

Trịnh Bảo Châu mím môi, nhìn tiền xu của Khúc Trực. Khúc Trực thấy cô nhìn sang thì hỏi: Muốn à?

"... Cậu đắc ý gì chứ?"

... Khúc Trực im lặng mất một lúc:

"Ý của tôi là, nếu cậu muốn tiền xu này thì cho cậu đấy."

"Thái độ lúc cậu cướp nhà của tôi có thế này đâu." Trịnh Bảo Châu liếc xéo anh, xem ra Khúc Trực có thói quen giả làm người tốt trước mặt mẹ cô!

Về chuyện căn nhà thì Khúc Trực không thể phản bác được, chỉ đành phải mấp máy môi không nói gì. Nhưng Tô Minh Hỷ lại có hứng thú về chuyện nhà của anh:

"Dì nghe Bảo Châu nói cháu mua một căn hộ hai tầng, đã bắt đầu sửa rồi hả?"

"Ừm, nhưng cháu ít khi qua đó, đều do quản lý dự án giúp cháu trông coi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thế không được đâu, trang trí trong nhà tốn nhiều tiền, sau khi làm xong mỗi hạng mục phải nghiệm thu cẩn thận mới được."

Khúc Trực suy nghĩ, gật đầu nói:

"Vâng, vừa đúng lúc có mấy ngày nghỉ Tết, cháu sẽ tranh thủ qua xem."

Tô Minh Hỷ nói:

"Cháu gọi Bảo Châu đi cùng đi, nó từng trang trí lại nhà mấy lần, rất có kinh nghiệm trong chuyện này."

Khúc Trực nhìn sang Trịnh Bảo Châu, giống như hỏi cô có muốn đi cùng anh không. Trịnh Bảo Châu không trả lời, Khúc Trực im lặng một lúc lại hỏi:

"Cậu không cần tiền xu thật à?"

"Không, tôi muốn tự tìm ra!"

Chỉ có hai chiếc sủi cảo bọc tiền xu, cái còn lại chắc chắn khác với những chiếc sủi cảo khác. Dần dần, cô đã luyện được đôi mắt sắc bén. Cô quan sát trong đĩa một lượt, thỉnh thoảng còn lấy đũa đâm sủi cảo, sau một lát cô khóa chặt mục tiêu, vươn đũa gắp lấy.

Những người trên bàn nhìn cô chằm chằm giống như chờ xem một loạt thao tác của cô có tác dụng hay không. Trịnh Bảo Châu cẩn thận cắn sủi cảo, sau đó cảm thấy có gì đó cấn răng mình.

A! Cô cắn lấy tiền xu trong sủi cảo ra.

Hì hì, thấy không? Trịnh Bảo Châu lấy tiền xu từ trong miệng ra, dùng khăn giấy lau:

"Tôi nói mình có thể ăn trúng sủi cảo có tiền xu mà!"

Tô Minh Hỷ ở đối diện cười một tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!