Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi Trịnh Bảo Châu cổ vũ bản thân, cô tiện tay lướt qua trang cá nhân của Khúc Trực. Bình thường anh không thích đăng lên mạng, trước khi về nước thứ anh đăng nhiều nhất chính là mấy chậu cây xanh anh trồng ở trên ban công. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Bảo Châu không ngờ một tên trai thẳng, độc mồm độc miệng, có trái tim lạnh lùng như vậy mà lại thích cây xanh, còn là loại tươi tắn, dễ thương..... Đây là sở thích của mấy tên đực rựa ư? 

Cô lại càng không thể ngờ được rằng mẹ cô, bà Tô Minh Hỷ lại tích cực hoạt động dưới mỗi bài đăng trên trang cá nhân của Khúc Trực, thậm chí còn chia sẻ kinh nghiệm nuôi cây xanh với anh nữa! 

Trịnh Bảo Châu: ...  

Nếu ở thời cổ đại, điều này có thể xem là thông đồng với địch để bán nước rồi. 

Không xem nữa! Trịnh Bảo Châu khóa màn hình điện thoại, ném sang một bên, đắp chăn đi ngủ. 

Hôm nay cô không nhận được thông báo của nhóm quần chúng, ngày mai cô cũng không định đến phố điện ảnh. Cô ngủ đến tám giờ, mặc áo len và quần sẫm màu đi xuống tầng ăn sáng. 

Hôm qua, khách sạn đã tiếp đón một đoàn khách du lịch từ nơi khác đến, thành viên trong đoàn đều là các cô chú đã lớn tuổi. Lúc Trịnh Bảo Châu xuống tầng, các cô chú vẫn đang ngồi ăn trong nhà hàng.

Hướng dẫn viên cầm một cái loa nhỏ đứng ở cửa nói lớn:

"Mọi người chú ý, chúng ta sẽ tập trung tại cửa vào lúc tám giờ ba mươi phút, mọi người tranh thủ thời gian ăn sáng đi nhé." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Bảo Châu đi ngang qua hướng dẫn viên du lịch, ngồi vào chiếc bàn trống duy nhất còn lại trong nhà hàng. Cô vừa ngồi xuống, Khúc Trực cũng từ trên tầng đi xuống. Dường như anh không ngờ hôm nay trong nhà hàng lại có nhiều người như vậy nên khá sửng sốt, sau đó tìm chỗ ngồi.

Sau khi nhìn xung quanh, anh bưng đĩa đến ngồi đối diện với Trịnh Bảo Châu. 

Trịnh Bảo Châu đang ăn trứng hấp ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục ăn phần của mình. Khúc Trực uống một ngụm sữa mới hâm nóng, cũng không nói chuyện với cô. 

Bên phía họ không nói chuyện gì, thế mà có một dì ngồi bên cạnh lại vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với họ:

"Hai cô cậu là người yêu à?" 

Phụt, khụ, khụ.

Trịnh Bảo Châu bị miếng trứng hấp trong miệng làm cho nghẹn, ngẩng đầu cười với đối phương:

"Dì à, dì hiểu lầm rồi, cháu là bà chủ ở đây, cậu ta là người thuê phòng."

"Cô là bà chủ ở đây à?"

Dì đó nhìn cô đầy ngạc nhiên, còn kéo bạn bè bên cạnh đến xem:

"Tiểu Trần nhìn này, đây là bà chủ của khách sạn chúng ta này, đã trẻ còn xinh nữa." 

Người tên Tiểu Trần cũng rất nhiệt tình:

"Đúng vậy, bây giờ mấy người trẻ tuổi này càng ngày càng đáng nể. Người bên cạnh là bạn trai của cô à? Cậu thanh niên cũng đẹp trai quá, hai người xứng đôi thật đấy!" 

"Thưa dì, cháu không phải bạn trai của cô ấy."

Lại bị hiểu lầm là một đôi, Khúc Trực không nhịn được lên tiếng giải thích:

"Cháu cũng là khách của khách sạn." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!