~*
~ Biết được tin này, Thừa Hạo căn bản không biết nên phản ứng ra sao. Rõ ràng là trong cô nhi viện cùng nhau lớn lên, 20 năm làm anh em, đột nhiên 1 ngày thằng em bé bỏng biến thành kim phượng hoàng cất cánh bay cao, bỏ cậu mà đi. Nghĩ đã thấy phiền!
Mới hôm trước còn là em trai ngoan ngoãn của cậu, hôm nay đã biến thành người thừa kế duy nhất của Lý thị, giá trị con người tăng lên gấp bội, mạ vàng từng tấc quả thật chói mắt mà.
Hứa Úy Ngự lái xe đưa cậu đến Lý gia gặp Tiểu Huyễn. Công bằng mà nói, Tiểu Huyễn đối xử với cậu vẫn tốt lắm, thấy cậu liền vui mừng mà gọi: "Anh hai!" rồi lao tới ôm chặt. Nhưng cái phòng khách khoa chương kia của nhà họ Lý khẳng định cậu không muốn quay lại nữa. Lý thị đại công tử so với tiểu Huyễn lúc xưa cùng cậu mò mẫm cạo nồi ăn cho đỡ phí đâu còn giống nhau nữa.
Hơn nữa, cho dù có làm lơ ánh mắt soi mói của đám người làm trong nhà thì cậu cũng không thể làm như không biết mình mang đôi giày thể thao mới đi đá bóng về mà bước lên thảm sàn quý báu để lại không ít dấu giày đen đen.
"Hứa Úy Ngự... Anh nói xem, có phải tôi giờ đây cái gì cũng đều không có không?" Cậu khẽ hỏi người đang lái xe bên cạnh.
"Sao lại thế? Bất quá giờ cậu thoát được gánh nặng kia rồi, sau này chỉ cần kiếm đủ sinh hoạt phí và học phí của mình cậu thôi. Có bao nhiêu xài hết bấy nhiêu! Không tốt hơn sao?"
"Tôi vốn chỉ có 1 thằng em trai.... Ngay cả nó giờ cũng rời tôi đi....."
"Xa cách cũng là chuyện sớm muộn. Có gì đâu!"
Không phải em anh thì anh nói sao chả được! "Giờ chỉ còn mình tôi...."
"Sợ buồn thì đến nhà tôi đi."
Thừa hạo cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: "Anh muốn gì?!"
Úy Ngự thở nhẹ: "Cần đề phòng thế sao? Đến làm công theo giờ được không?"
"Anh đi chết đi!"
"Thật sự không muốn ở cùng tôi sao?"
"Không có cửa à!"
"Ấy, không cần nóng vội thế, cho cậu 30' suy nghĩ, 30 phút sau hãy trả lời cho rõ ràng..."
"Ngay bây giờ tôi cũng có thể trả lời rõ ràng: KHÔNG ĐI!"
Căm giận bước ra đóng sầm cửa lại, Thừa hạo bước lên cầu thang hẹp còn nghe hắn nói vọng lên: "Tôi chờ nửa giờ nha, nửa giờ nữa cậu nói không là tôi đi á!"
Vậy cứ ở đó mà chờ đi! Thừa Hạo dùng sức đá vào cửa nhà trọ cũ kĩ. Nghĩ đến tên kia không biết tốt xấu mà đề nghị mình như vậy, lửa giận lại bốc cao.
Tôi phi! Lúc đầu thì nói cho rõ hay, sau chiếm được tiện nghi rồi về chỉ mặt trơ trán bóng nói : "Tôi đã cố hết sức!". Cút mẹ anh đi! Tôi mà tái tin tưởng anh thì ngu không bằng con heo!
Đổ ập người xuống đống chăn đệm, bởi vài ngày không dùng mà có tư vị xa lạ. Chỉ vài ngày thôi mà biết bao chuyện xảy ra. Cần chầm chậm suy tính 1 chút cho rõ ràng. Qua 2 phút vùi mặt vào gối, chịu không nổi, Thừa Hạo bực mình ngẩng đầu nhìn sang chiếc giường trống của Chí Huyễn. Cậu đã cố ngậm bồ hòn làm ngọt, tranh đấu với cuộc đời này mà sao ông trời không thương cậu chi hết.
Đột nhiên cảm nhận căn phòng này sao mà vắng lạnh thế.
Đồng hồ đặt ở đầu giường tích tắc điểm kim, âm thanh vô cùng rõ ràng. Thừa Hạo chậm rãi ngồi dậy trên giường, cảm thấy cơ thể cũng có phần rét run.
Sau này cuộc sống sẽ như vậy sao? Về đến nhà nói chuyện cũng không ai trả lời, gọi tên tiểu Huyễn nó cũng sẽ không thưa.
Lẳng lặng ngồi im, Thừa Hạo ngoan cố nhìn kim đồng hồ từng chút 1 nhích lên. Nửa giờ gian hạn của tên kia đã trôi qua nhưng cậu vẫn chưa có nhúc nhích 1 ly.
Trong lòng cậu vân cứ nghĩ không hiểu ở cùng Hứa Úy Ngự sẽ ra làm sao??!! Quên đi, khác gì dẫn sói vào nhà, thằng cha kia khẳng định ý định trong đầu không có thanh khiết gì.
Đã 1 giờ 10 phút trôi qua, giờ có muốn đi hẳn hắn cũng đã không còn ở đó rồi!
Kim đồng hồ lại nhích thêm 10 phút, Thừa Hạo thấy bồn chồn lại đứng lên. Mình có nên đi không? Cùng lắm có 2 người thì sẽ không tịch mịch, có thêm chút hơi ấm đồng loại. (Kịch liệt phản đối, em với thằng kia ko cùng phải đồng loại, em là thỏ , nó là lang sói a =)) )
Tách tách
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!