Chương 1: (Vô Đề)

"Anh, anh về rồi." Cậu nhỏ tóc đen đứng trong bếp hướng 1 thanh niên tóc vàng đang đổi đôi dép lê đi trong nhà nơi bậc cửa mỉm cười chào đón.

"Học kỳ 2 rồi đó, nhóc mày có vẻ nhàn nhã quá ha? Cơm trưa đến lượt nhóc mày nấu sao? Ngồi mà đọc sách đi!" Thừa Hạo lệt xệt đôi dép lê đi vào nhà. Mười lần có chin cậu đổ cho quên mà mang đôi giầy vừa chơi bóng xong mà dẫm loạn lên sàn nhà, nhưng hôm nay lại nhớ rõ, thay đôi dép đi trong nhà sạch sẽ.

"Không sao ạ, em làm nhanh thôi, chỉ... xào rau muống nữa là xong, 2 phút thôi mà."

"Được rồi, được rồi, biết nhóc mày chăm chỉ rồi, chỉ là anh mày nhớ cái nhà bếp thôi hiểu chưa?" Thừa Hạo vẫn là đưa tay đẩy thằng em ra khỏi bếp.

Cậu nhóc kia tới cửa vẫn còn la: "Anh... Anh đừng coi em là trẻ con à."

"Anh không có xem nhóc mày là trẻ con, là nhóc mày trưởng thành, nên xem xét cách ăn mặc chút đi, Tiểu Huyễn, chiều nay không phải đi học, chúng ta ra ngoài mua đồ đi. Hôm nay anh được lĩnh lương."

"... Không cần mua đồ cho em đâu, anh như vậy mà cũng chỉ có 2 cái sơ mi mặc đi mặc lại, em muốn giặt sạch cũng khó, bữa trước chà xát đến gần nát, lần sau giặt cũng không thế nói có bị gì không."

"Ê, đừng có coi thường nha, tốt xấu gì cũng là Lacoste à." (Nguyên chị Lam viết là "cá sấu", chuyển để đỡ lặp từ thôi ạ )

"Là mùa đông mua hàng tồn mùa hè, loại 50 tệ 2 cái đó hả?" Tới phiên Huyễn cười cười nói.

Thừa Hạo thực cảm thấy thằng nhóc em mình xinh đẹp quá đỗi, cười rộ lên lại càng đẹp, quả tình nếu dùng từ xinh đẹp mà tả 1 nam sinh trung học có phần không hay lắm nhưng khó có từ nào dễ hình dung hơn. May mắn vẫn chỉ là thằng nhóc con, bằng không dung mạo kia thật không phải sự tốt lành gì vì cả 2 chỉ là cô nhi, chút năng lực bảo vệ bản thân cũng không có.

Hôm nay tâm tình cậu quả thực rất rất tốt, nhận được không ít tiền, trừ bỏ tiền thuê nhà, tiện điện nước vẫn còn dư không ít. Nhìn tới đôi giày mình đi đã cũ nát lắm, cậu đã sớm nghĩ tới việc mua 1 đôi mới. Ngày ngày đi qua cửa hàng giãy đã nhắm sẵn 1 đôi NIKE, cứ đi qua là liếc.

Việc làm của Thừa Hạo có liên quan tới IT, trên phương diện này cậu quả có thiên phú, tuy không mất quá nhiều thời gian công sức nhưng thành tích vẫn rất tốt. Hiện tại cậu làm cái loại công việc chính gọi là HACKER. Vẫn biết cái việc đánh cắp thông tin làm ăn cơ mật của công ty người ta là sai, nhưng còn cách nào khác, muốn kiếm tiền thật nhiều lại thật nhanh chắc chỉ còn thế.

Cậu cần tiền, hay nói đúng ra cả 2 anh em cần tiền. Mồ côi, không ai lo kinh tế, hết thảy đều chỉ có thể tự lực cánh sinh, cái số tiền đắt đến thắt cổ của nào học phí, tiền thuê nhà rồi đến cả tiền mua lọ tương trong siêu không mình lo lấy ai cho?*****

"Trí Tấn, điều tra ra ai làm chưa?"

"Rồi ạ, Hứa tiên sinh." Người tên Trí Tấn là 1 nam tử cao lớn, tay mang 1 cặp tài liệu đi tới.

"Sinh viên trường Đại Ba sao?" Úy Ngự lật lật 2 trang tài liệu, "Thế thôi sao? Nhìn sao cũng ra là 1 tên sinh viên bình thường thôi mà."

"Dạ đúng, Hứa tiên sinh."

"Vậy anh báo cáo đi, việc giải mã tiến hành sao rồi?"

Trí Tấn có chút đổ mồ hôi lạnh "Thật thất lễ Hứa tiên sinh, thật sự là rất khó đối phó, tổng cộng có 18 cổng lệnh chính, hiện tại vẫn chưa lấy lại được..."

"Được rồi," Úy Ngự phất phất tay "Cũng nhờ người này mà tôi mới biết được ra trước giờ mình toàn có thứ thùng rỗng kêu to, có ăn chẳng có làm."

Trí Tấn sượng trân, im lặng không nói gì nữa.

"Còn chuyện kia sai người làm đi. Tối nay tôi muốn gặp thằng nhóc đó."

*****

Thừa Hạo sống 20 năm cũng không nghĩ ra nổi 1 thằng nghèo rớt mùng tơi như cậu lại bị bắt cóc. Hơn nữa người bắt mình nhìn qua thì cũng không giống những kẻ đi bắt cóc người nhằm đòi tiền chuộc. Họ là 1 đám mặc complê đen, nhìn động tác cũng thấy được huấn luyện chuyên nghiệp, hoàn hảo.

Cái người tự xưng là Trí Tấn kia là 1 người đàn ông to cao vạm vỡ đã khiêng hắn đến 1 căn phòng (không tồi đi, quả thật là khiêng đó, cho nên Thừa Hạo cảm thấy mất mặt chết đi được, nhưng là lập tức tự bản thân nhận ra thực lực 2 bên quá cách biệt, thôi thì cứ lẳng lặng ăn tiền). Hắn buông cậu xuống rồi cùng những người còn lại rút êm ra ngoài.

"Cậu là Hạ Thừa Hạo?" Lúc này cậu mới nhìn rõ người duy nhất ngồi trong phòng, 1 người đàn ông tóc vàng nhìn hắn mỉm cười nhưng trong mắt hắn tịnh không có chút xíu nào là đang "cười" cả.

Thừa Hạo thấy người này quả là đẹp, đẹp tới rợn người, khiến cậu nhè nhẹ thở ra cũng thấy lạnh lẽo, quả thật người kia không phải tốt lành gì đâu.

"Cậu cũng giỏi công nghệ thông tin quá nhỉ?!!!"

Thừa Hạo lập tức đóan được ngay nguyên nhân mình có diễm phúc có mặt tại đây. Cậu căn bản không bao giờ thực sự muốn hack hệ thống người ta rồi lại còn sửa đổi code để nó tự thiết lập password mới khiến họ không thể vào lại chính hệ thống của mình. Thế như Lý Chính Quách cứ kiên quyết bắt cậu phải làm theo. Cậu biết rõ như thế vừa ngu xuẩn lại vừa nguy hiểm nhưng đã ăn tiền rồi thì thành Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy, ngoan ngoãn mà vâng lời.

"Tuy rằng thiệt hại cậu gây ra cho chúng tôi rất lớn, nhưng tôi cũng không tính tóan bắt cậu bồi thường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!