Trong trí nhớ của Du Đại Tuấn, những ngày tháng của họ sau này, đều rất hạnh phúc.
Ngày hôm ấy, biết tin Đào Diệp mang thai, trên trời như xuất hiện cầu vồng.
Hắn chọn ngày đẹp nhất làm lễ cưới, mây trên bầu trời xanh kia như hoá thành kẹo bông gòn mềm mại, gió thổi cũng rất dịu dàng.
Nhưng tất cả đối với Đào Diệp, tất cả đều như một cơn mưa tầm tã.
Giấy hôn thú.
Ảnh cưới.
Băng ghi hình đám cưới.
Hắn nhìn giấy hôn thú cười ngu, Đào Diệp ngồi bên cạnh hắn, độ cong khoé miệng miễn cưỡng đến không thể nhìn.
Ảnh cưới cũng vậy, hắn hôn lên gò má Đào Diệp, sự lúng túng hiện rõ trên mặt vợ hắn, Du Đại Tuấn rất muốn hôn y, Đào Diệp cơ hồ không thoát được nên đành miễn cưỡng tiếp nhận.
Hắn muốn đem ảnh cưới rửa ra phóng thật to treo ở phòng ngủ, Đào Diệp chết sống không đồng ý, chắc là sợ nhìn thấy lại buồn nôn đây mà.
Du Đại Tuấn gãi đầu, hắn luôn phóng đại nói rằng mình hiểu tâm tư của Đào Diệp nhất, vậy mà sự chán ghét này, sao hắn lại không cảm nhận được.
Đúng rồi, vì khoảng thời gian Đào Diệp mang thai, thân thể không thoải mái nên không suy nghĩ nhiều, lại còn thay người ta đau lòng.
Du Đại Tuấn cảm thấy trong lòng mình đều đang rỉ máu, đau đến tê dại. Hắn run lập cập cầm băng ghi hình lễ cưới vào đầu video, đẩy mãi mới vào, hắn chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Advertisement / Quảng cáo
Ngày hắn kết hôn, quả là ngày trọng đại.
Hắn liền nói, hắn cưới được người mình yêu, không tốt sao.
Hắn vẫn cảm thấy ngày cưới hôm ấy, Đào Diệp rất đẹp. Đối phương vận bộ lễ phục màu trắng rộng rãi, như thiên thần.
Nhưng thiên thần ấy, không mỉm cười với hắn dù chỉ một lần.
Đào Diệp không nhìn hắn, chỉ lúc tuyên thệ, mới quét mắt nhìn hắn.
Du Đại Tuấn nhìn ánh mắt rũ xuống của Đào Diệp, lúc đó Đào Diệp nghĩ gì vậy.
Y gả cho một người nhìn đã buồn nôn, lại mang thai, chắc là tuyệt vọng lắm.
Lòng Du Đại Tuấn đau đớn, hắn rất yêu Đào Diệp, ngay lúc này hắn cũng vì Đào Diệp mà khổ sở.
Cả đêm Du Đại Tuấn không ngủ, lại còn giúp Đào Diệp chỉnh lý lại đống notebook. Chắc do từ tâm lý mà ra, Du Đại Tuấn kẹp tấm ảnh vào lại notebook, như giả rằng mình chưa nhìn thấy qua.
Đào Diệp trở về nghỉ ngơi, liền sững sờ nhìn thấy Du Đại Tuấn ngồi trên sopha mà ngẩn người.
"Anh làm gì ở đây vậy." Đào Diệp một bên treo áo lên móc vừa đi đến hỏi hắn,
"Làm gì mà mắt đỏ lên thế."
A?! Du Đại Tuấn gãi đầu,
"Không có gì... Đói bụng không, anh chuẩn bị điểm tâm cho em."
Advertisement / Quảng cáo
Đào Diệp liếc mắc về phía màn hình,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!