11.
Ở lại ký túc xá công ty không phải là cách lâu dài, sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn và chia tài sản, tôi đã nhanh chóng tìm được một căn hộ dọn vào.
Bắt đầu từ hôm ấy, Chu Việt dường như phát điên lên.
Mỗi ngày tan làm về nhà, tôi đều có thể thấy anh đứng dưới lầu, từ lúc mặt trời ngã về tây mãi cho đến khi ánh trăng ló dạng.
Anh hút rất nhiều thuốc.
Tôi nhớ Chu Việt chưa bao giờ hút thuốc.
Nếu trời mưa, anh sẽ vào xe ngồi trong chốc lát. Đèn xe sáng lên, chiếu rõ từng hạt mưa li ti bay xuống, cũng chiếu rõ cả vẻ mặt mờ mịt đong đầy sự chán nản của anh.
Có lẽ vì căn hộ không quá cao nên tất cả những điều này, tôi đều nhìn thấy hết.
Qua mấy tuần, trong công ty bất ngờ nổi lên lời đồn về tôi, nói lòng ghen ghét của tôi quá nặng, lấy thế ép người, vô duyên vô cớ nhắm vào một cô gái trong công ty của chồng, buộc cô gái ấy phải thôi việc.
Còn cô gái ấy thì gia cảnh nghèo khó, vì mất công việc này nên cuộc sống trở nên rất khó khăn.
Gia cảnh nghèo khó?
Nhớ đến chiếc xe thể thao màu đỏ phô trương kia của Kiều Mộc mà tôi hết biết nói gì.
Chỉ có điều thủ đoạn của cô ta tuy thấp hèn nhưng lại rất hiệu quả, lời đồn nổi lên khắp nơi nhưng cũng chỉ âm thầm truyền tai nhau, dù tôi muốn làm rõ cũng không thể nói được gì.
Thế mà lúc này, Chu Việt lại xuất hiện.
Đầu tiên là anh mời mọi người trong công ty uống cà phê trà sữa, sau đó nhân cơ hội giải thích về sự việc giảm biên chế của Kiều Mộc, nói rõ là cô ta bị sa thải vì năng lực làm việc không đủ, nhiều lần làm phương án và bản báo giá xuất hiện sai lầm, làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Kiếp trước Kiều Mộc phạm lỗi y như vậy, chỉ là khi ấy Chu Việt cảm thấy
"không ảnh hưởng đến toàn cục", khắc phục hậu quả thay cô ta rồi cũng cho qua.
Còn hiện tại, anh đứng trước cửa công ty tôi, mỉm cười thong dong nói:
"Tính cách Ngôn Tư hướng nội ôn hòa nên đối với một ít lời đồn vô căn cứ cũng không phản bác. Tình cảm hai vợ chồng tôi vẫn luôn rất tốt……"
Tôi bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời Chu Việt:
"Nếu đã ly hôn thì hãy trông chừng người mới mà anh đã chọn, đừng để cô ta tới quấy rầy công việc và cuộc sống của tôi."
Chu Việt khó thể tin mà nhìn tôi, ánh sáng trong đôi mắt phút chốc đã ảm đạm đi nhiều.
Tôi lạnh lùng đẩy anh ra, trở về vị trí làm việc của mình.
Bắt đầu từ hôm ấy, lời đồn về tôi trong công ty đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mấy chị đồng nghiệp lớn tuổi hơn mời tôi ăn cơm, trong bữa ăn uyển chuyển ám chỉ:
"Đàn ông ấy à, thấy ai mới mẻ là đuổi theo. Một khi em rời bỏ họ, họ lại cảm thấy em mới mẻ, sau đó là quay về năn nỉ ỷ ôi. Ngôn Tư, em đừng bao giờ mềm lòng."
Tôi bưng cái ly, rũ mắt cười cười: Em sẽ không.
Các chị ấy nháy mắt với tôi:
"Nếu đã ly hôn, em có thể cân nhắc những lựa chọn khác, em còn trẻ mà."
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, cảm ơn ý tốt của họ.
Kết quả là hai hôm sau, tôi vừa ra khỏi công ty vào giờ tan tầm, rõ ràng đèn đang xanh nhưng lại có một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lao ra từ bên phải, tăng tốc hướng về phía tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!