Chương 5: (Vô Đề)

9.

Ngày hôm sau, thừa dịp Chu Việt bận xử lý công việc không ở nhà, tôi xin dọn vào ký túc xá công ty. 

Dọn ra không bao lâu, kỳ kinh nguyệt của tôi đã tới, lần này đặc biệt không khỏe, bụng dưới lạnh băng đau âm ỉ kéo dài suốt mười ngày cũng chưa hết, tôi thấy không ổn bèn lấy hẹn đến bệnh viện kiểm tra. 

Bác sĩ nói tôi đã có thai nhưng những triệu chứng trên là dấu hiệu sinh non, cộng thêm thai nhi phát triển không bình thường, bác sĩ kiến nghị nên bỏ đứa bé. 

Tôi mờ mịt ngồi trong phòng khám, bỗng nhiên nhớ ra kiếp trước cũng ngay thời điểm này, tôi mang thai. 

Tình huống cũng giống như hiện tại, thai nhi phát triển không bình thường, bác sĩ kiến nghị bỏ đứa bé. 

Bởi vì hôm sau còn phải làm việc, tôi bèn lấy hẹn giải phẫu ngay lúc đó, kế tiếp là gọi điện thoại cho Chu Việt. 

Gọi rất nhiều cuộc, anh chưa từng bắt máy. 

Mãi cho đến khi tôi phẫu thuật xong, về đến nhà ngày thứ tư thì Chu Việt mới trở lại. 

Anh nói mình bận đi công tác nên không nhận được điện thoại, vì để trấn an tôi, anh thậm chí bỏ hết mọi việc, ở nhà với tôi suốt hai tuần.

Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy Chu Việt rất yêu tôi. 

Thân thể tôi bị tổn thương vì lần sinh non đó, sau này không thể mang thai được nữa. 

Mà kiếp này, rốt cuộc tôi cũng biết anh đã đi đâu. 

Tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật người qua kẻ lại, nhìn vào Wechat, một tiếng trước, Kiều Mộc đã đăng bài trong vòng bạn bè. 

Định vị ở sân bay:

"Mang danh đi công tác, thật ra là đi du lịch hai người cùng anh chủ!"

Đi công tác gì chứ. 

Tôi nắm chặt điện thoại, trào phúng nở nụ cười, cảm thấy khoé mắt cay cay giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ tuôn trào. 

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền tới gần rồi ngừng ngay trước mặt, giọng nói quen thuộc mang theo hơi thở gấp phát ra trên đỉnh đầu tôi: Tư Tư.

Tôi cứng đơ cả người. 

Chậm rãi ngẩng đầu, Chu Việt đang đứng trước mặt tôi, vừa thở dốc vừa nói:

"Em phải phẫu thuật……. Vì sao không gọi cho anh?"

Chẳng biết có phải do ảo giác hay không, trong nháy mắt này, tôi cứ cảm giác trên người anh đã xảy ra sự thay đổi kì lạ nào đó, tựa như chỉ liếc mắt một cái, anh đã không giống như lúc trước. 

Tôi nhìn anh không nói gì, vừa hay lúc này y tá thò đầu ra, gọi tên tôi. 

Thế là tôi đứng dậy, bước hai bước đến cửa phòng phẫu thuật, tiếp theo bỗng nhiên đứng sững lại. 

Kiếp này, từ đầu đến cuối tôi chưa từng gọi điện thoại cho Chu Việt, sao anh biết tôi đang phẫu thuật?

Một suy nghĩ bất ngờ loé lên trong đầu, dường như có một cơn lốc thổi tới từ bốn phương tám hướng, máu trong người tôi cũng ngừng lưu thông. 

Vô số cảm xúc dâng lên trong lòng, mê mang, bừng tỉnh, oán hận, tuyệt vọng… Tất cả dồn lại tạo thành cơn địa chấn kéo dài không dứt. 

Tôi chậm rãi thong dong xoay người, nhìn Chu Việt đứng cách mình vài bước, nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc:

"Anh trở về từ khi nào vậy, Chu Việt?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!