5.
"Cổ họng tôi hơi khó chịu, không thể uống đồ lạnh."
Tôi phải dùng hết sức mới ép xuống được cảm xúc trong lòng, lẳng lặng đánh giá Kiều Mộc đối diện.
Nói đúng ra thì đây mới là lần đầu tiên tôi và cô ta chính thức gặp mặt.
Kiều Mộc vừa tốt nghiệp đại học có vẻ ngoài rất khiến người ta chú ý, làn da trắng nõn, khuôn mặt rạng ngời, chỉ cần đứng ở đó thôi đã tự động mang theo tính công kích sắc bén.
Cô ta nhìn tôi một cách rất thoải mái, một lát sau mới mỉm cười, nói:
"Thật ngại quá, lần trước làm hỏng hoa của chị."
Tuy nói thế nhưng ánh mắt cô ta không có chút gì là xin lỗi.
Cũng như kiếp trước ở tang lễ của Chu Việt, cô ta tìm đến tôi với vẻ mặt oán hận, đúng lý hợp tình giống như tôi mới là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người bọn họ.
Nghĩ đến đây, tôi bèn hít sâu một hơi, xoay qua chất vấn Triệu Thanh:
"Vì sao lại tuyển loại người này vào đây?"
Giọng nói tôi ác liệt tới nỗi chính tôi cũng phải kinh ngạc.
Triệu Thanh ngạc nhiên nhìn tôi, một lúc sau mới đáp:
"……. Là Chu tổng cho phép ạ."
Là Chu tổng cho phép.
Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén nháy mắt đã đâm xuyên qua trái tim tôi.
Tôi cứ mờ mịt đứng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nhìn Triệu Thanh đang khó hiểu và Kiều Mộc đắc ý, nhìn cánh cửa phòng họp cách đó không xa đang mở ra.
Chu Việt bước tới, thấy tôi và Kiều Mộc đang đứng mặt đối mặt thì ngừng bước, vẻ mặt phức tạp gọi một tiếng: Tư Tư.
Tôi quay đầu bỏ đi, nhưng lại đi không được.
Bởi vì Kiều Mộc đã túm chặt cánh tay tôi:
"Chị đừng đi, nếu chị để bụng bó hoa kia như vậy thì tôi đền cho chị là được. Tôi và Chu tổng cũng đã bắt tay giảng hoà, chị lại chẳng phải người trực tiếp xung đột lần đó, không đến mức cứ lấn cấn chuyện này chứ?"
"Được rồi, cô về làm việc đi."
Rốt cuộc Chu Việt cũng bước đến, anh cau mày nói một câu như vậy với Kiều Mộc rồi dẫn tôi vào văn phòng của mình, tiếp đó lại định nắm tay tôi.
Tôi vội co rụt về phía sau, né tránh anh, vẻ mặt của anh lại càng thêm nặng nề.
"Tư Tư, đừng cố tình gây sự có được không?" Chu Việt đè thấp giọng,
"Em đã hai mươi lăm tuổi rồi, trước mặt nhiều người giở tính trẻ con như vậy khó coi lắm."
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Lúc mới vào đại học, chúng tôi đã trải qua những tháng ngày eo hẹp, dù vậy nhưng Chu Việt vẫn để dành ra một ít từ tiền công làm thêm mỗi tháng để dẫn tôi đến công viên giải trí chơi.
"Hồi bé, cái công viên cũ kỹ trên thị trấn có vòng xoay ngựa gỗ đã rỉ sét hết cả, ba mẹ em dẫn em trai em chơi ngựa gỗ còn em chỉ có thể vừa cầm đồ đạc cho họ vừa đứng cạnh bên nhìn.
Bắt đầu từ lúc ấy, anh đã nghĩ nhất định mình phải dẫn Tư Tư đến thăm hết tất cả các công viên giải trí nổi tiếng trên toàn thế giới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!