Chương 90: Chính Văn Kết Thúc

Địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn ở trong một trang viên.

Vốn dĩ Thiệu Từ Tâm muốn tổ chức ở bờ biển, bị Ôn Chi Hàn khuyên lại.

Gió biển thổi mạnh, rất dễ làm rối tung mái tóc của nàng, làm tổn hại hình tượng xinh đẹp động lòng người của người nào đó họ Thiệu. 

Thiệu Từ Tâm cảm thấy suy nghĩ này rất có đạo lý.

Làm một người nghe lời vợ, nàng quyết đoán từ bỏ ý tưởng này, thay đổi chủ ý chọn trang viên.

Dựa theo sự yêu thích của nàng, hôn lễ cần phải long trọng mộng ảo, không những tổng thể nhìn hài hòa mà còn phải xinh đẹp, ngoại trừ xinh đẹp thì chính là xinh đẹp, điểm này cứ giao cho nhà thiết kế tiệc cưới chuyên nghiệp đảm nhận.

Ôn Chi Hàn đối với phong cách tổ chức hôn lễ không có thêm bất cứ yêu cầu nào, hết thảy theo ý nàng.

Mặc kệ là hôn lễ long trọng, hay là một đám cưới vô cùng đơn giản chỉ có bạn bè người thân đến dự, hoặc thậm chí chỉ có hai người và người chủ trì hôn lễ cũng không sao cả, chỉ cần đối phương là nàng là được.

Chọn lựa địa điểm đồng thời còn phải chọn lựa váy cưới.

Hai người đặc biệt dời lịch làm việc bận rộn trong khoảng thời gian này ra, để có thể dành đủ thời gian cùng nhau chọn váy cưới.

Các nàng đến tiệm váy cưới lớn nhất Phụng thành.

Ôn Chi Hàn đứng trước chiếc váy cưới trắng tinh, lặng im không nói. 

Ánh mắt cô rơi vào chiếc váy cưới hoa mỹ, nhưng dường như cô đang nhìn về quá khứ xuyên qua chiếc váy cưới này.

Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Từ Tâm mặc váy cưới, đó là ở trong hôn lễ của Thiệu Từ Tâm và Ôn Úc.

Khi đó cô chỉ đứng ở dưới đài, lấy góc độ người thân, bàng quan mà nhìn hai người họ, nhìn Thiệu Từ Tâm.

Ngày đó Thiệu Từ Tâm thật xinh đẹp, giống một cô công chúa thanh lịch và cao quý, ưu nhã mà nghênh bước về phía người yêu của mình, nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới.

Rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta khó có thể quên, nhưng vẻ đẹp đó lại không phải thuộc về cô.

Cô ở dưới đài nhìn cuộc hôn nhân do chính cô thúc đẩy, trong lòng chua xót nhưng rồi lại nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ vì Thiệu Từ Tâm.

Bất luận thế nào, chỉ cần Thiệu Từ Tâm có thể có được hạnh phúc là cô đã mãn nguyện rồi.

Khi đó cô thật sự cho rằng Thiệu Từ Tâm đã tìm được hạnh phúc cho riêng nàng, từ nay về sau sẽ sống một cuộc đời hết sức viên mãn. 

Mà cô thì sao?

Chung quy thì cái gì cũng không có.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày như vậy, Thiệu Từ Tâm sẽ ăn mặc váy cưới ở lễ đường và đi đến trước mắt cô, trở thành vợ cô, đồng hành cùng cô cả đời này….. 

Cô xuất thần mà nhìn váy cưới màu trắng trước mắt, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn váy, tựa như chạm vào hoa trong gương, trăng trong nước.

Đúng lúc này, một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua cánh tay của cô, thân mật mà ôm cô.

Vừa chớp mắt, người quen thuộc đã dán lên người cô, ở bên tai cô ngọt thanh nói: "Thích cái này sao? Vậy thì mặc thử đi. Vợ của em đẹp như vậy, khẳng định rất thích hợp."

Ôn Chi Hàn hoàn hồn sau khi nghe giọng của nàng, đảo mắt nhìn về phía nàng, giơ tay vuố. t ve khuôn mặt nàng.

Đây là Thiệu Từ Tâm sống sờ sờ, có độ ấm, cũng là người thương của cô, thuộc về riêng cô.

Đây không phải giấc mơ, là ông trời ban tặng.

Cô ở trên môi nàng đặt xuống một cái hôn, ôn nhu nói: "Không phải thích, mà là suy nghĩ chúng ta của quá khứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!