Thiệu Từ Tâm ngồi ở ghế phụ và nhìn chiếc cúp Giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của mình, đôi mắt sáng như sao, hào hứng đến mức cái miệng nhỏ không ngừng tíu tít.
"Nữ chính xuất sắc nhất aaa...... Cuối cùng em cũng đoạt nữ chính xuất sắc nhất rồi, yeah!"
"Từ hôm nay trở đi, em cũng là có thể được gọi là ảnh hậu rồi!"
"Ừm, Thiệu Từ Tâm, mày quả nhiên là có tiền đồ."
Ôn Chi Hàn lái xe, nghe nàng liên miên khoe khoang, bớt thời giờ nhìn nàng một cái, phát hiện nàng đang vuốt cằm, trên mặt lộ ra biểu cảm khẳng định chính mình.
Ôn Chi Hàn đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người khen bản thân mà khen thành như vậy, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Nhưng là cô cũng thật vui vẻ.
Vui vẻ vì Thiệu Từ Tâm còn sống, có được một cuộc sống hoàn toàn mới.
Vui vẻ vì Thiệu Từ Tâm không chỉ có tiếp tục con đường diễn xuất, còn hoàn thành mộng tưởng, đạt được vinh dự mà đời trước nàng đã bỏ lỡ.
Vui vẻ vì các nàng có thể một lần nữa tương phùng, tâm ý tương thông, đồng hành cùng nhau vượt qua năm tháng.
So với Thiệu Từ Tâm đời trước luôn buồn bã không vui, thì cô muốn nhìn thấy Thiệu Từ Tâm vui vẻ như bây giờ hơn.
Ít nhất nó cũng chứng tỏ rằng nàng rất hạnh phúc.
Các nàng ngừng xe ở ngã tư đường, chờ đèn xanh đèn đỏ.
"Từ Tâm."
Thiệu Từ Tâm theo tiếng ngẩng đầu.
Nàng thấy Ôn Chi Hàn cúi người lại đây, trong ánh mắt, khóe môi tràn đầy ôn nhu.
Nàng không cần nghĩ ngợi mà nghênh hướng phần ôn nhu chỉ thuộc về riêng nàng.
Trong không khí lặng yên ấm áp, các nàng trao nhau một nụ hôn.
Ôn Chi Hàn khẽ vu. ốt ve khuôn mặt nàng, ngay cả đầu ngón tay cũng như là mang theo sự quý trọng, dịu dàng động lòng người của cô.
Cô hy vọng Từ Tâm của cô có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy.
Thiệu Từ Tâm nghiêng đầu hôn tay cô, vu. ốt ve tay cô hỏi: "Làm sao vậy ạ?"
Ôn Chi Hàn ý cười ôn nhu nói: "Không thế nào cả, chỉ là thấy em vui vẻ, chị cũng vui vẻ thôi."
"Từ Tâm của chúng ta phải luôn vui vẻ như vậy, đừng lúc nào cũng buồn bã không vui giống như đời trước."
Thiệu Từ Tâm nghe vậy cười khẽ,
Muốn hôn cô, nhưng lại bởi vì đèn chuyển xanh nên nàng chỉ có thể thành thật mà ngồi yên.
Nhìn dáng vẻ lái xe của cô, trong lòng cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa hạnh phúc.
"Có chị ở bên, em sẽ không buồn nữa."
Ôn Chi Hàn khác biệt, Ôn Chi Hàn yêu nàng, yêu nàng hơn bất kì ai trên đời.
Cô ủng hộ sự nghiệp của nàng, ủng hộ mỗi một ước mơ của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!