Dưới sự tích cực của bài tập thể dục, Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Chi Hàn cảm giác mạch não của cô vợ nhà mình cũng rất ánh mặt trời rực rỡ — hoa hòe loè loẹt.
Cô trước mở miệng, thuận tay tắt nhạc: "Đang yên đang lành tự dưng mở bài này làm gì?"
Thiệu Từ Tâm vẻ mặt bình tĩnh: "Vãn hồi tôn nghiêm."
Ôn Chi Hàn: "?"
Thiệu Từ Tâm: "Thuận tiện tinh lọc lỗ tai trợ lý Quan một chút."
Ôn Chi Hàn: "......"
Cô không thể không kính nể mạch não của vợ mình một lần nữa.
Quả nhiên bất luận khi nào, chỗ nào, nàng vĩnh viễn khiến người ta đoán không ra.
Quan trọng là, còn đáng yêu.
Thiệu Từ Tâm bị bọc ở trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt, biểu tình đó phải gọi là rộng rãi cùng đương nhiên: "Đợi lát nữa chị đi ra ngoài có thể nói với trợ lý Quan là em đang kiểm tra âm thanh."
"Không được thì nói em đang nhảy rèn luyện thân thể, còn âm nhạc trước đó là em mở lộn bài."
"Thế nào, có phải lý do nào cũng đều đặc biệt hoàn mỹ tuyệt diệu hay không, làm người ta thật muốn hét lên rằng Thiệu Từ Tâm thật là một tiểu thiên tài!"
Ôn Chi Hàn bị nàng chọc cười, giơ tay sờ sờ đầu nàng.
"Ừm, rất tuyệt diệu, Thiệu Từ Tâm thật là tiểu thiên tài."
Thiệu Từ Tâm: "He he."
Có vợ phối hợp, chơi cũng vui.
Ôn Chi Hàn bảo trì tư thế bất động, cúi người gần gũi nhìn Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm vì cô mà còn đặc biệt trang điểm, phát huy tối đa nhân thiết mị hoặc của nàng.
Trang điểm tổng thể là tự nhiên và phù hợp, phong tình kiều mị, diễm mà không tục.
Nhất tần nhất tiếu, thật giống yêu tinh ngàn năm câu nhân.
Chỉ là hiện tại bị khóa ở trong chăn, vừa đáng thương vừa buồn cười.
Ôn Chi Hàn bất đắc dĩ sủng nịch mà nhìn nàng, một tay vuốt tóc nàng: "Chị đưa văn kiện cho trợ lý Quan trước, em ở trong phòng ngoan ngoãn chờ chị, được không?"
Thiệu Từ Tâm ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Văn kiện của chị đều ở trên bàn làm việc trong thư phòng đó, em không có để lộn xộn."
Ôn Chi Hàn ôn nhu đáp lời: "Được, chị đã biết, cảm ơn Từ Tâm giúp chị sắp xếp."
Thiệu Từ Tâm cười một chút.
Ôn Chi Hàn đứng dậy phải đi.
Thiệu Từ Tâm ý thức duỗi tay giữ chặt cô.
Ôn Chi Hàn ngoái đầu nhìn lại, nhất thời thấy bà Ôn với một cái biểu tình đáng thương vô cùng.
Dường như trong một cái chớp mắt cô liền đuổi kịp mạch não giờ phút này của Thiệu Từ Tâm—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!