Thiệu Từ Tâm bị chiêu thức ấy của Ôn Chi Hàn giết trở tay không kịp.
Chuyện này nàng nên giải thích rõ ràng cho Dung Nhã.
Dung Nhã cũng bị hành động này của Ôn Chi Hàn đánh đến trở tay không kịp.
Trời, tôi vừa mới là nhìn thấy cái gì?
Ôn Chi Hàn hôn Thiệu Từ Tâm?!
Tại sao lại như vậy, các nàng không phải không có tình cảm với nhau sao?
Chẳng lẽ thời điểm bọn họ vắng nhà, hai người kia trộm hâm nóng tình cảm ư???
Dung Nhã càng nghĩ càng kinh ngạc, biểu tình tràn đầy không thể tin được.
Quả nhiên là sống lâu rồi, cho nên chuyện lạ gì cũng có thể nhìn thấy ha...
Sau đó Dung Nhã nhìn thấy Thiệu Từ Tâm quay đầu lại nháy mắt ra hiệu, ý tứ là nói sau nha.
Tiếp theo là Thiệu Từ Tâm lên xe của Ôn Chi Hàn, cùng nhau rời đi.
Dung Nhã lưu tại chỗ: "......"
Dung Nhã chỉ vào phương hướng hai người rời đi, quay đầu nhìn Lâm Mộc Mộc: "Mộc Mộc, hai người họ......! Em biết là chuyện như thế nào không?"
Lâm Mộc Mộc hơi trầm tư, thật cẩn thận nói: "Khả năng đây là......! Tình yêu đột nhiên ập tới không kịp phòng ngừa?"
Dung Nhã: "......"
Ái tình với chả ái tình, cô không biết.
"Đây xác thật là rất đột nhiên không kịp phòng ngừa."
...
Bên trong xe một mảnh yên lặng.
Ôn Chi Hàn lái xe, Thiệu Từ Tâm đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau.
Cảnh đêm Phụng thành phồn hoa xinh đẹp, ánh đèn đường như ngôi sao nhỏ, Thiệu Từ Tâm khi ở nhà rảnh rỗi, cũng thích ngồi ở bên cửa sổ như vậy, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu, Thiệu Từ Tâm quay đầu, tầm mắt dừng trên người Ôn Chi Hàn.
"Nói thật, em không nghĩ tới chị sẽ hôn em ở bên ngoài."
Ôn Chi Hàn nhẹ giọng cười cười, đang muốn mở miệng nói cái gì, lại nghe thấy nàng bổ sung nói: "Tuy rằng tiếp theo chúng ta phải hôn nhau ở trước màn ảnh, ở trước mặt người xem...! Nhưng hôm nay em thật sự không nghĩ tới chị sẽ ở bên ngoài hôn em á."
Đếm kỹ một chút, Ôn Chi Hàn không phải lần đầu tiên khiến nàng bất ngờ như vậy.
Đó là bất ngờ, nhưng cũng hợp lý.
"Em ngại sao?" Ôn Chi Hàn hỏi, "Nếu em ngại, vậy lần sau chị không làm như vậy nữa."
Thiệu Từ Tâm gãi gãi chóp mũi.
Rõ ràng giọng điệu của Ôn Chi Hàn bình thường thành khẩn, vì cái gì nàng nghe lại cảm giác có điểm ủy khuất ở bên trong chứ?
Chẳng lẽ lỗ tai cũng tự mang lự kính, sẽ tự mình cấp cho Ôn Chi Hàn thêm chút hương vị khác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!