Chị chỉ có em, sẽ không có người khác.
Nếu đây là một lời âu yếm, Thiệu Từ Tâm không thể không thừa nhận đây sẽ là một lời âu yếm êm tai nhất, vượt qua tất cả thiên ngôn vạn ngữ.
Mà hiện tại là một lời bảo đảm, một lời êm tai khiến người ta tràn ngập cảm giác an toàn và đáng tin.
Thiệu Từ Tâm yên tâm, nàng luôn luôn tin tưởng Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn nói cái gì nàng sẽ nguyện ý tin cái đó.
Được bảo đảm, nàng cũng cảm thấy vui vẻ, mặt mày hớn hở nghiêng người đè lên ai đó.
"Cảm ơn học tỷ cho em mặt mũi như vậy, vì để cảm tạ, em nhất định phải phục vụ chị chu đáo."
"Thời gian hôm nay của em đều thuộc về chị."
Ôn Chi Hàn nâng mắt nhìn Thiệu Từ Tâm.
Vài sợi tóc đen hỗn loạn lười biếng rơi xuống gương mặt của Thiệu Từ Tâm, da thịt vốn dĩ trắng nõn trơn mịn lại lộ ra một tầng ửng hồng kiều diễm ướt át xuân sắc.
Đôi mắt đào hoa đen nhánh, sáng như sao trời, có ý cười cũng có khát vọng.
Cô không nhịn được giơ tay vuốt ve nàng.
Đầu ngón tay mơn trớn vuốt ve nơi lông mày thanh tú, đuôi mắt vũ mị, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở cánh môi mềm mại đỏ tươi ướt át.
Vị học muội này của cô thật sự rất xinh đẹp, trước kia xinh đẹp, hiện giờ càng thêm xinh đẹp.
Năm ngón tay mơn trớn trên chiếc cổ thon dài, di chuyển đến da thịt non mịn sau cổ, nhẹ nhàng quấn lấy.
Môi chạm vào nhau, nơi đầu lưỡi dục vọng bùng cháy như ngọn lửa hừng hực.
Môi lưỡi triền miên, lưu luyến không rời.
Thiệu Từ Tâm tìm thấy ý cười ôn nhu trong mắt của Ôn Chi Hàn.
Nàng nghe thấy cô hỏi: "Chỉ có hôm nay thôi sao?"
"Dạ?"
Nàng được hôn đến choáng váng, ý loạn tình mê mà đáp lời.
Ôn Chi Hàn vuốt ve sau cổ nàng, rất có kiên nhẫn hỏi: "Thời gian của Từ Tâm chúng ta, chỉ có hôm nay là thuộc về chị thôi sao?"
Từ Tâm của chúng ta......
Nàng vẫn là lần đầu nghe thấy cô gọi nàng như vậy.
Rất ôn nhu, rất thân mật, lòng nàng rất thích, thích đến mức không nói nên lời.
"Đương nhiên không chỉ hôm nay," nàng như bị mê hoặc, cam tâm tình nguyện nói, "Những ngày kế tiếp, thời gian của em đều thuộc về chị, muốn làm cái gì cũng có thể."
Nàng bám vào bên tai cô giống như làm nũng mà bổ sung nói: "Làm bao nhiêu lần cũng có thể."
Ôn Chi Hàn mỉm cười hỏi: "Thật sự?"
Thiệu Từ Tâm nghiêm túc gật đầu: "Dạ dạ, thật sự."
Ôn Chi Hàn lại hỏi: "Tại sao Từ Tâm lại đột nhiên tích cực như vậy?"
Phong thái Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên biến đổi: "Bởi vì em muốn trả nợ nha! Nếu không trả nợ, thì khi tuổi còn trẻ lưng em phải đeo khoản nợ kếch xù rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!