Thiệu Từ Tâm không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể hiểu ý của Ôn Chi Hàn.
Nhưng nàng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, không thể nói là không thích hợp chỗ nào.
Nàng hơi chút trầm tư, trong đầu tự động truyền phát lời nói của Ôn Chi Hàn, từng câu từng chữ chạy qua trong đầu nàng, logic kín đáo, rất có đạo lý, vô pháp phản bác.
Thiệu Từ Tâm ngước mắt nhìn về phía Ôn Chi Hàn.
Chỉ thấy hai chân đối phương bắt chéo nhau, ưu nhã mà ngồi ở trên ghế, thản nhiên tự nhiên, ôn nhu như gió.
Cô không có lộ ra một tia dục vọng nào đối với nàng, cô nghiêm túc như là khi mở họp với nàng, mà mục đích hội nghị gần như là nghiên cứu cách thực hiện dự án thể hiện tình cảm của họ với khả năng tốt nhất.
Có lẽ là nghĩ sai rồi! !
Thiệu Từ Tâm nghĩ như vậy, dần dần đánh mất sự nghi ngờ.
Hơn nữa, khi nàng nghe thấy cái đề nghị này, trong lòng nàng một chút cũng không phản cảm, thậm chí có loại suy nghĩa "Là Ôn Chi Hàn thì không sao cả".
Có lẽ là bởi vì Ôn Chi Hàn xinh đẹp lại vô hại đi! !
"Hiểu rồi ạ" Thiệu Từ Tâm khuỷu tay chống đầu nói: "Ý của chị chính là ngoài việc trả nợ ra thì chúng ta nên hôn nhau nhiều hơn, gần gũi nhau hơn, để khi quen rồi thì lên chương trình sẽ không bị lộ.
"
Ôn Chi Hàn đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống, đôi mắt rũ xuống, thanh âm ôn hòa, giống như dỗ dành: "Vậy Từ Tâm có thể làm được không?"
Thiệu Từ Tâm di chuyển tay, nằm nhìn cô, đột nhiên cười nói: "Này có cái gì làm không được? Ôn tổng thật quá coi thường người nào đó họ Thiệu rồi.
"
Từ lúc bắt đầu Ôn Chi Hàn sờ đầu nàng, nàng sẽ phản xạ có điều kiện mà tránh đi, đến bây giờ trở thành bạn giường, trở thành bạn bè, các nàng sớm đã gần gũi đến mức không ngại những động tác tiếp xúc này.
Hơn nữa đây không phải là xả thân vì nghĩa sao, không trả giá thì làm sao đạt được mục đích.
Không đạt tới tính chân thật, làm sao có thể khiến ba mẹ và tra nữ tin tưởng tình yêu của các nàng mạnh hơn vàng, chân thật hơn vàng thật chứ?
"Còn không phải chỉ là hôn hôn thôi sao, hiện tại có thể hôn, tới tới tới!"
Thiệu Từ Tâm xoay người bò dậy, nhiệt tình đến gần Ôn Chi Hàn.
Khoảng cách chợt kéo gần.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dần dần dây dưa.
Không ai rút lui khỏi ánh mắt lưu luyến này.
Thiệu Từ Tâm hai tay chống ở trên giường, di chuyển thân thể, chủ động hôn lên đôi môi mềm mại của Ôn Chi Hàn, một nụ hôn không có tạp niệm.
Như nàng suy nghĩ, nàng cũng không bài xích — cùng Ôn Chi Hàn.
Nụ hôn này giống như bắt đầu trận triền miên, Ôn Chi Hàn chậm rãi vươn tay ôm lấy eo nàng, khoảng cách hai người lại kéo gần một chút.
Trong bầu không khí yên tĩnh, ánh mắt các nàng chạm nhau.
Ánh mắt từng chút từng chút lướt qua lông mày, làn da của đối phương, cùng với đôi môi ngọt ngào tựa như đóa hoa động lòng nhất trên đời, hấp dẫn mê người.
Có thể là do bầu không khí quá tốt, các nàng muốn gạt mọi thứ sang một bên và tiến sâu hơn.
Không phải vì quen thuộc, không phải vì ân ái, mà là bởi vì muốn hôn môi đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!