Ngũ âm không được đầy đủ – Thiệu Từ Tâm.
Lần trước, nhạc nền tự sáng tác quá ngắn, không có lời, giai điệu cũng không đúng, nhưng Ôn Chi Hàn ít xem phim truyền hình, cho nên không nghe ra nơi nào có vấn đề.
Rốt cuộc lần này nàng không thể trốn thoát, bại lộ rồi.
Ôn Chi Hàn lúc trước kỳ thật đã nghe nàng nói không hát nhạc có lời.
Lúc ấy cô còn tưởng rằng đây là khiêm tốn, không phải sẽ không hát, nhiều lắm là hát bình thường thôi.
Trăm triệu không nghĩ tới, không phải là bình thường, mà là thật sự không hát … được
Thiệu Từ Tâm lặng lẽ nhìn Ôn Chi Hàn.
Nàng có một sở thích rất lớn, đối với người ngoài rất ít ca hát, nhưng khi đối mặt người quen, nàng chính là quái vật phòng karaoke, bà hoàng giật mic, kẻ hủy diệt thính giác, lỗ tai Lương Tuyết Phỉ không ít lần bị nàng tra tấn.
Hôm nay nàng thậm chí còn dám hát cho Ôn Chi Hàn khúc ca sinh nhật vui vẻ hoàn chỉnh.....! Cũng không biết từ khi nào, Ôn Chi Hàn đã lặng lẽ xếp nàng vào phạm vi tai hoạ.
Nhưng nhìn Ôn Chi Hàn......! Cô tựa hồ có chút để ý?
"Ây nha." Thiệu Từ Tâm mở miệng đánh vỡ trầm mặc, sờ sờ chóp mũi, "Con người không phải luôn hoàn mỹ, em lớn lên đẹp như vậy, dù sao, ông trời cũng phải cho em cái khuyết điểm an ủi người khác chứ."
Lại trộm liếc nhìn Ôn Chi Hàn một cái, tức khắc chột dạ nói: "Chị không thích nghe, vậy lần sau em sẽ không hát, em mời người chuyên nghiệp tới hát cho chị..."
Ôn Chi Hàn nghe vậy lại nhẹ nhàng mà cười: "Không cần mời người chuyên nghiệp, như vậy rất tốt, rất đáng yêu."
Cô nhìn vào mắt Thiệu Từ Tâm: "Chị rất thích."
Thiệu Từ Tâm cũng nhìn vào mắt cô, mạc danh ngẩn ngơ.
Ánh nến vàng ấm áp va vào đôi mắt trong như ngọc bích, nơi đó có ánh sáng, còn có nhu tình gắt gao vây quanh cô.
Tựa như ảo mộng, khiến tâm tình người ta đong đưa.
Thiệu Từ Tâm trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận rung động.
Trong đầu không thể khống chế mà hiện ra suy nghĩ "Có thể cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau, dường như cũng không tồi".
Bất quá cái ý niệm này mới vừa hiện lên một giây, đã bị nàng trở tay đè ép xuống.
Nàng đối với suy nghĩ của mình cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu, thậm chí hoang đường.
— Thiệu Từ Tâm, mày dễ lừa như vậy sao? Một chút nhu tình là có thể động tâm? Tỉnh tỉnh đi, chị ấy ôn nhu là bởi vì tính cách chị ấy như thế, mới không phải bởi vì mày, không cần tự mình đa tình, càng không cần giẫm lên vết xe đổ.
Nàng ở trong lòng khuyên chính mình một phen, hiệu quả rất tốt, một chút liền bình tĩnh lại.
Đúng vậy, Ôn Chi Hàn ôn nhu là bởi vì bản thân chị ấy đã ôn nhu như vậy, cũng không phải là bởi vì mày Thiệu Từ Tâm.
Phần ôn nhu này mỗi người đều có, nàng bởi vì vậy mà động tâm thì có vẻ quá buồn cười.
Dời đi tầm mắt, nàng chỉ vào bánh kem nói: "Đừng nhìn em, nhìn bánh kem, có thể cầu nguyện."
Ôn Chi Hàn theo lời nàng nói nhìn về bánh kem trước mắt.
Một lát sau, mở miệng hỏi một câu: "Từ Tâm, em tin tưởng nguyện vọng sẽ thành sự thật sao?"
Thiệu Từ Tâm không cần nghĩ ngợi: "Thành tâm chắc chắn linh."
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười: "En tin cái này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!