Ôn Chi Hàn đáp ứng, đây là điều Thiệu Từ Tâm không nghĩ tới.
Nàng gọi điện thoại cho Dung Nhã, trả lời tin tức này, sau đó đổi thành Dung Nhã không nghĩ tới.
"Ôn tổng nhà em thật sự đáp ứng rồi?" Trong điện thoại, Dung Nhã luôn mãi xác nhận.
"Đáp ứng rồi." Thiệu Từ Tâm nói.
"Chậc chậc, em cũng giỏi khuyên người......" Dung Nhã phát ra cảm khái thanh âm.
"Không phải em khuyên," Thiệu Từ Tâm không ôm công lao, nhưng nhớ tới giống như cùng chính mình nói qua cũng có quan hệ, ngược lại nói, "Được rồi mặc kệ ai khuyên, dù sao chị nói với bên tổ chương trình kia, chị ấy muốn đích thân nói chuyện chuyện hợp đồng."
"Nhớ kỹ á, nếu không hài lòng, chúng ta có thể không tham gia."
"Được được được" Dung Nhã nói, "Chị đây lập tức nói cho bọn họ, để cho bọn họ cùng Ôn tổng nhà em thương lượng."
"Ò, cúp nha."
Trò chuyện bỏ dở.
Buông di động.
Thiệu Từ Tâm cúi đầu nhìn Ôn Chi Hàn lặng im không nói.
"Em nói rồi, dựa vào tính tích cực của tổ chương trình, nhanh nhất là đêm nay, muộn nhất là ngày mai bọn họ sẽ tới tìm chị."
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng gật đầu, vững vàng lại bình tĩnh.
Thiệu Từ Tâm đối với cô hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn không lo lắng chuyện hợp đồng sẽ bị hố.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, nàng phát hiện, Ôn tổng chúng ta chính là một vương giả ra điều kiện, ai cũng đừng nghĩ thiết bẫy rập cho cô.
"Không có việc gì, em đây đi tắm rửa."
"Từ Tâm." Ôn Chi Hàn bỗng nhiên gọi nàng.
Thiệu Từ Tâm dừng lại bước chân, quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Ôn Chi Hàn: "Tại sao lúc trước em từ chối bọn họ?"
Thiệu Từ Tâm mới vừa nói cự tuyệt, lần này khẳng định không phải lần đầu mời.
Thiệu Từ Tâm nói một cách rất đương nhiên: "Em nói chị không có thời gian á, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Nghĩ nghĩ, cúi người xuống, ghé vào trên bàn, phóng thấp tư thái: "Em có phải không nên chưa được sự đồng ý của chị mà đã giúp chị ra quyết định hay không? Ngượng ngùng ạ......"
Thiệu Từ Tâm nhịn không được giải thích nói: "Em chỉ là cảm thấy quy củ trước màn ảnh quá nhiều, chị cũng không phải người trong giới nên không cần thiết phải tuân thủ này đó quy củ.
Vả lại, chị là một đại tổng tài, phải bận việc nhiều như vậy làm sao có thời giờ ứng phó mấy chuyện này đúng không?"
"Tuy nói có thể ở thời gian nghỉ ngơi của chị quay chụp, nhưng đó là thời gian nghỉ ngơi của chị, chiếm dụng không phải đồng nghĩa là kéo chị tăng ca sao? Cho nên em dứt khoát cự tuyệt."
"Nếu là chị đối với mấy chuyện này có hứng thú, về sau em đều sẽ tới tìm chị thương lượng, được không?"
Tự biết đuối lý, nàng cụp mi rũ mắt mà nhìn cô, ánh mắt long lanh, giống một chú cún nhỏ ngoan ngoãn.
Ôn Chi Hàn mặt mày đầy ôn nhu, không có một tia tức giận.
"Chị không có trách em" cô bất giác vươn tay, ôn nhu chạm đến khuôn mặt Thiệu Từ Tâm, giống như trấn an: "En có thể thay chị ra quyết định, em có suy tính của em, chị tin tưởng em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!