Chương 29: Em Hiểu Rồi

Ôn Chi Hàn nhìn chiếc váy ngủ Thiệu Từ Tâm mặc ngày hôm qua, được đặt trên cái ghế trước cửa sổ, là cô khi rời giường từ trên mặt đất nhặt lên đặt ở đó.

Cô đi qua, duỗi tay cầm lấy váy ngủ.

"Từ Tâm, chị giúp em mặc quần áo, đừng để bị cảm lạnh."

Thiệu Từ Tâm mới vừa lùi về ổ chăn nghe thấy thanh âm của cô, lay cái chăn chui ra, lộ ra một đôi mắt nhỏ, sau đó đem mặt dò ra, quan sát Ôn Chi Hàn.

Chỉ thấy Ôn Chi Hàn mặc quần áo thoải mái ở nhà, trên chiếc mũi cao thẳng mang mắt kính tơ vàng văn nhã cấm dục, tóc dài nhu hoà tản mạn mà rơi xuống, quanh thân tản ra cảm giác dịu dàng mà lười biếng, khiến người ta không dời mắt được.

Thiệu Từ Tâm nhìn đến đôi mắt sáng ngời.

Nàng trời sinh thích những thứ xinh đẹp, điểm này không thể nghi ngờ.

Mà Ôn Chi Hàn lại rất xinh đẹp, đặc biệt là dáng vẻ này của cô, mỹ đến không thể dời mắt, càng làm cho nhân tâm hướng về cô, trong mắt lộ ra kinh hỉ.

Đương nhiên, nàng đối với cô chỉ là thưởng thức vẻ bề ngoài, sẽ không vì đối phương mà động tâm.

Người nào đó họ Thiệu đã đóng cửa trái tim, tuyệt đối sẽ không động tâm!

Nhưng ánh mắt của nàng vẫn rất là trắng trợn, rất thành thật mà dính ở trên người đại mỹ nhân Ôn Chi Hàn, không hề chớp mắt.

Nàng nhìn Ôn Chi Hàn cầm quần áo, bước đi không mềm không cương, bình tĩnh mà đi đến mép giường ngồi xuống.

Trong nháy mắt này, nàng càng thêm khắc sâu, rõ ràng bản thân ngày hôm qua làm một chiếc gối đầu công chúa*, làm đến có bao nhiêu trọn vẹn.

* (pillow princess): bottom; chỉ nằm hưởng thụ.

Nhưng nàng không ngờ Ôn Chi Hàn lại ra tay mạnh như vậy!

Ôn Chi Hàn vỗ vỗ chăn, ý bảo nàng ra tới: "Từ Tâm."

Thiệu Từ Tâm nghịch ngợm mà nhăn lại cái mũi, xốc lên chăn đứng dậy.

Nếu Ôn đại mỹ nhân muốn đích thân hầu hạ nàng mặc quần áo, vậy nàng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh!

Ôn Chi Hàn trong mắt đột nhiên lộ ra một khối thân thể tuyết trắng, ở cổ, ngực, vòng eo cùng những nơi khác, hoặc nhiều hoặc ít đều điểm mấy cánh "Hồng mai" đêm qua cô đã tô vẽ lên.

Mỗi một mảnh đều là minh chứng đêm qua có bao nhiêu điên cuồng.

Cô nhìn đến bỗng nhiên cảm giác ngượng ngùng, đôi tai dường như nóng lên mà trở nên hồng hồng.

Thiệu Từ Tâm bắt giữ được khoảnh khắc cô ngượng ngùng.

Nhớ tới đêm qua, nàng bất giác cười, nghiêng người tới gần cô, lông mày tinh xảo, xinh đẹp đến không tưởng: "Học tỷ, ngày hôm qua là em bị ngủ, là em bị chị như vậy như vậy ngủ nha, sao chị lại so với em còn thẹn thùng hơn?"

Ôn Chi Hàn ho nhẹ một tiếng, cầm lấy quần áo, cắt đứt đề tài: "Tới đây, mặc quần áo."

Thiệu Từ Tâm thấy thế cũng không nói nữa, ngoan ngoãn đem tay tiến vào trong tay áo, đứng dậy lưu loát mặc váy ngủ, rồi sau đó ngồi xuống tiếp tục làm một chiếc gối đầu công chúa không thể tự gánh vác, để Ôn Chi Hàn giúp nàng cài nút.

"Không cần cài hết đâu, một hồi em muốn ở nhà chị tắm rửa một cái." nàng nói, "Như vậy có thể không? Chị ơi?"

Ôn Chi Hàn phá lệ kiên nhẫn, cũng phá lệ ôn nhu, thong thả ung dung cài nút: "Em muốn làm cái gì cũng đều có thể."

Thiệu Từ Tâm nhìn cô cười cười, sau đó lẳng lặng mà nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ cô mang mắt kính, mà mỹ nhân mang mắt kính tơ vàng, vừa lúc là gu thẩm mỹ của nàng.

"Ôn Chi Hàn, chị không cận thị chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!