Lần này Thiệu Từ Tâm là mang theo nhiệm vụ tới, trong bàn, ba câu không rời mà giục Ôn Úc uống rượu, cực kỳ trắng trợn táo bạo, căn bản không để bụng bị người khác nhìn thấu ý đồ.
Ôn Úc bị chỉnh hết chỗ nói rồi.
Các nàng gặp mặt là vì uống rượu sao? Không phải muốn nói chuyện phiếm sao???
Cô ta không tiếp rượu Thiệu Từ Tâm đưa qua, nhíu mày nhắc nhở: "Từ Tâm, chúng ta là tới nói chuyện phiếm."
Thiệu Từ Tâm: "Vậy thì sao, nói chuyện phiếm thì không thể uống rượu trợ hứng?
"Không uống rượu, cô đặt nhiều rượu trên bàn như vậy làm gì? Trang trí hả?"
"Cầm, cô không cầm chính là không cho người chị dâu này mặt mũi!"
Ôn Úc: "......"
Ôn Úc nhìn thấy dáng vẻ nếu cô ta không cho nàng mặt mũi nàng sẽ lập tức đứng dậy mà bỏ chạy lấy người, Ôn Úc thuận theo mà tiếp ly rượu này.
Không có biện pháp, cô ta hiện tại muốn gặp nàng cũng không dễ dàng.
Cô ta thậm chí đều khuất nhục mà gọi nàng là chị dâu....
Thiệu Từ Tâm tự đổ cho mình một ly rượu nho nhỏ, mặt rượu nhàn nhạt bao trùm lấy đế ly, ít đến đáng thương.
Ôn Úc nhìn nhìn nàng, lại nhìn cái ly trong tay tràn đầy rượu của mình: "......"
Hai cái ly này chênh lệch cũng quá lớn!
"Tại sao em rót cho em ít như vậy" Ôn Úc hoang mang mở miệng: "Còn rót cho tôi lại nhiều như vậy?"
Thiệu Từ Tâm mặt không đỏ, tâm không nhảy mà nói: "Bởi vì tôi sợ tôi uống say, cô sẽ đối với tôi có mưu đồ gây rối."
Ôn Úc: "?"
Thiệu Từ Tâm: "Mà cô uống say, tôi sẽ không đối với cô có mưu đồ gây rối."
Ôn Úc: "......"
Không đến mức như vậy.
Cô ta còn không đến mức vượt qua giới hạn như thế.
Nhưng Thiệu Từ Tâm lại nghĩ cô ta như vậy, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng có chút tổn thương.
Nhớ lại lúc trước, khi các nàng còn chưa có chia tay, mỗi lần uống rượu, Thiệu Từ Tâm đối với cô ta luôn là khinh thanh tế ngữ, mỗi một phân ôn nhu đều gãi đúng chỗ ngứa.
Khi đó, Thiệu Từ Tâm cũng không có giống bây giờ đề phòng cô ta như vậy, khi đó Thiệu Từ Tâm còn vô cùng nồng cháy mà yêu cô ta, khát vọng được cô ta đáp lại.....
Trong chớp mắt, quá khứ tốt đẹp hoàn toàn tiêu tán như mây khói.
Trong lòng cô ta thực sự hụt hẫng.
Thiệu Từ Tâm quét mắt liếc cô ta một cái, thấy cô ta trầm mặc, cho rằng cô ta là bị lời nói hung hăng của mình đâm vào tim rồi, vì thế mở miệng nói: "Khổ sở?"
Ôn Úc ngước mắt, trong mắt chợt tràn đầy hy vọng.
— em đây là đang quan tâm tôi sao?
Thiệu Từ Tâm tận dụng mọi thứ: "Khổ sở như vậy sao cô không uống một ly rượu đi, dùng rượu chữa thương?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!