Chương 2: Không Thân

Ôn Úc click mở avt Thiệu Từ Tâm, luôn mãi xác nhận.

— là Thiệu Từ Tâm, không sai.

Cô lui về giao diện nói chuyện phiếm, thần sắc bình tĩnh rốt cuộc hiện lên một tia hoang mang.

[ Ôn Úc ]: Cô có ý tứ gì?

Thiệu Từ Tâm đây là đang cùng cô đề nghị chia tay?

Nàng rõ ràng thích cô như vậy, như thế nào sẽ chủ động nói cái loại lời nói như này?

Thiệu Từ Tâm dùng chân tóc suy nghĩ cũng biết Ôn Úc nhất định đang rất nghi hoặc.

Nhưng như thế thì sao, liên quan cái rắm gì nàng chớ?

Hiện tại nàng mới lười đến quản Ôn Úc cái loại lòng lang dạ sói này suy nghĩ cái gì, tình cảm chân thành trước kia nàng đưa cho Ôn Úc đã sớm ở vụ tai nạn xe cộ kia nghiền nát hết rồi.

Ôn Úc?

À, cẩu nữ nhân, cút ngay cho lão nương!

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ý tứ trên mặt chữ.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Cùng cô ở bên nhau thật không thú vị, tôi không thích cô, cho nên cô bị tôi đá, hiểu không?

Thiệu Từ Tâm ấu trĩ mà trộm học cách nói chuyện của cô đời trước, rồi sau đó block cùng unfriend, liền mạch lưu loát.

Ôn Úc nhìn khung thoại xuất hiện dấu chấm than màu đỏ: "......"

— Thiệu Từ Tâm cô được lắm

Một lát sau, cảm xúc trong mắt Ôn Úc lại bị hờ hững thay thế.

Cô tùy tay, xóa bỏ khung thoại các nàng.

Thôi, dù sao Thiệu Từ Tâm cũng không phải người quan trọng gì, chỉ có Điền Gia Hà mới có thể tác động cảm xúc cô.

Còn nữa, Thiệu Từ Tâm thích nàng như vậy, nói không chừng không bao lâu sẽ lại tìm trở về chính mình, hướng cô cúi đầu nhận sai.

Thiệu Từ Tâm hiện tại làm này đó, bất quá là một tràng xiếc nhàm chán.

Cô không chút nào để ý, ra cửa giải sầu.....

Thiệu Từ Tâm đặt di động xuống, tưởng tượng đến Ôn Úc biểu tình kinh ngạc, tâm tình vui sướng đó của nàng là trước nay chưa từng có.

Ha, nàng cũng là thiên kim đại tiểu thư, Ôn Úc dựa vào cái gì chà đạp tự tôn của nàng chứ?

Nghĩ vậy, nàng bỗng nhiên nhớ tới ba mẹ của mình.

Ba mẹ đối với nàng thực tốt, vẫn luôn xem nàng là bảo bối phủng ở lòng bàn tay che chở.

Nhưng đời trước, nàng bỏ mạng trong tai nạn xe cộ, làm cho bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh......

Thiệu Từ Tâm nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến dáng vẻ ba mẹ thương tâm muốn chết kia.

Đời này, vì chính mình, cũng vì ba mẹ, nàng nhất định phải sống tốt, càng thêm cẩn thận mà tồn tại, không thể lại đem một lòng một dạ trao nhầm người đề rồi bị nguời ta chà đạp!

Làm xong quyết định, nàng cầm lấy di động, động đậy cái thân, gọi điện thoại cho mẹ nàng, Lục Lan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!