Vì là con riêng của chú ba nên cuộc sống của Từ Thiến ở Từ gia cũng không tốt lắm.
Nhưng chị ta rất tốt với tôi, nên tôi cũng thường xuyên giúp đỡ chị ta.
Tôi cứ tưởng, chúng tôi sẽ mãi là bạn bè.
Nhưng đến năm mười tuổi.
Từ Thiến lừa tôi ra ngoài, chị ta nói muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa.
Xem pháo hoa đẹp nhất trên thế giới.
Chị ta bảo tôi cắt đuôi đám vệ sĩ vẫn luôn đi theo mình.
Khi đó tôi không tin Từ Thiến sẽ hại tôi, cho nên nghe theo lời chị ta. Tôi đi theo chị ta trốn vào khu rừng sau nhà tổ của Từ gia.
Đúng là chị ta đã đốt pháo hoa cho tôi xem.
Đáng tiếc là pháo hoa kia lại nhắm thẳng vào mặt tôi.
Có lẽ là do phản xạ theo bản năng, bản năng thúc đẩy tôi phải bảo vệ bản thân mình, nên tôi đã nhanh chóng đưa tay che mặt, nghiêng người muốn bỏ chạy.
Nhưng pháo hoa nổ quá nhanh.
Tôi có thể bảo vệ được khuôn mặt, nhưng tai lại bị thương tổn hoàn toàn.
Máu tươi chậm rãi chảy xuống từ trong ống tai, tôi thấy mặt Từ Thiến dần trở nên vặn vẹo, căm hận.
Chị ta gào thét nói ra những lời căm hận tôi.
Chị ta nói chị ta ghét tôi hết lần này đến lần khác thương hại chị ta, ghét tôi có thân phận có thể nghiền ép chị ta.
Ghét cả việc dù đợi đến khi chúng tôi trưởng thành, khi phải liên hôn vì lợi ích gia tộc.
Tôi có thể chọn Ngôn Xuyên môn đăng hộ đối.
Còn chị ta cùng lắm cũng chỉ có thể gả cho Lâm Tự, người có đôi chân bị tật, sợ là cả đời này không cách nào đứng lên được.
Cho nên chị ta hận tôi, càng muốn hủy hoại tôi.
Từ Tiệp bị hủy dung chỉ còn là một con cờ vô dụng.
Về phần hôn ước giữa những thanh niên cùng tuổi đã được định ra từ trước, chị ta có thể thay tôi gả cho Ngôn gia.
Còn tôi, kẻ bị hủy dung, sẽ kết hôn với vị công tử tàn tật của Lâm gia kia.
Sẽ trở thành một cặp trời sinh trong mắt chị ta.
Khi đó Từ Thiến mới mười tuổi mà đã độc ác đến vậy.
Nhưng điều khiến tôi lạnh lòng nhất là lúc tôi ở trong bệnh viện.
Vì tai bị thương, tôi được vệ sĩ đưa đến bệnh viện. Nhưng suốt bảy ngày sau đó, không có một người thân nào đến thăm tôi.
Mẹ kế lúc đó đang mang thai, chê mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện khó ngửi, nên chỉ sai người giúp việc trong nhà mang cơm cho tôi mấy lần.
Về phần cha tôi, ông ta chỉ bảo trợ lý của mình mang đến một câu.
Ông ta nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!