Chương 5: (Vô Đề)

Các vệ sĩ dừng lại, sau đó quay trở về xe.

"Nhớ đưa nó về đúng giờ."

Mẹ kế liếc nhìn Phùng Hoan, nói một câu như vậy rồi quay người rời đi.

Xem ra tình cảm bao năm nay vẫn có chút tác dụng, ít nhất thì nó cũng có thể giúp Phùng Hoan có thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Cũng coi như là tôi khuyên nhủ cô ta giúp bà ấy.

Không tác quái sẽ không phải chết.

Cô ta nên ngoan ngoãn làm một cô thiên kim hào môn, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Tôi sẽ dùng kinh nghiệm của bản thân mình để cảnh cáo cô ta.

Đó là lý do mẹ kế đồng ý để Phùng Hoan ở lại đây một đêm.

Tôi dẫn Phùng Hoan vào nhà.

Kế hoạch ban đầu đã bị phá hỏng rồi, tôi đành phải hủy chuyến bay.

Cô ta nói với tôi, hiện tại cô ta đã đổi họ rồi.

Tên hiện tại của cô ta là Từ Hoan.

Tôi rót cho cô ta một cốc trà nóng, tay Từ Hoan lạnh toát vì sợ hãi, một cốc trà nóng có thể giúp cô ta bình tĩnh lại.

Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng tôi không ngờ cô nàng này lại gan đến mức bỏ trốn luôn.

"Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô về Từ gia."

Nghe tôi nói vậy, bàn tay đang cầm cốc trà của Từ Hoan run mạnh.

Từ Hoan lắc đầu lia lịa:

"Tôi không muốn về, đó không phải là nơi con người có thể sống nổi."

Thấy cô ta yếu đuối và sợ hãi như vậy, tôi đưa tay nhéo nhẹ má cô ta.

"Tôi đã bảo cô rồi, rồi cô sẽ quen thôi."

Khi cô đã quen đến mức chai sạn, cô sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

"Nhưng bà ấy ngược đãi tôi, bà ấy không cho tôi ăn cơm, còn bắt tôi phải dậy chạy bộ từ khi trời còn chưa sáng, ép tôi học múa học đàn, ngón chân của tôi sắp nát hết rồi!"

Nói rồi Từ Hoan cởi giày ra.

Các ngón chân của cô ta bị trầy xước và sưng tấy lên, trông rất đáng thương.

Tôi vô thức nhìn xuống chân mình.

Hình như trước đây tôi cũng từng như vậy.

"Nếu mẹ cô thực sự muốn ngược đãi cô thì cô đã c.h.ế. t rồi."

Tôi nói ra một sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!