Suy cho cùng, bọn họ cũng phải giữ gìn danh tiếng của mình, nên mấy thứ mặt ngoài này vẫn phải làm đủ.
Tôi thuê một căn hộ.
Đầu tiên là ngủ một giấc đã đời ba ngày ba đêm.
Tôi không cần phải dậy chạy bộ lúc năm giờ sáng mỗi ngày, không cần ăn sáng lúc sáu giờ, học piano lúc bảy giờ, vào những ngày nghỉ còn phải học cắm hoa, kinh doanh... học tất cả những kỹ năng mà một cô thiên kim hào môn cần phải có.
Cuối cùng thì những ngày tháng mà đến cả độ cong của khóe môi cũng phải tính toán tỉ mỉ đã kết thúc rồi.
Cuộc sống này thoải mái biết bao!
Tôi bị ép phải học đủ thứ kỹ năng suốt hai mươi năm, nên tôi có thể dễ dàng tự nuôi sống bản thân mình.
Ước mơ trước đây của tôi là được đi du lịch khắp thế giới.
Tôi muốn trở thành một blogger du lịch, quay vlog về du lịch.
Nhưng mẹ kế nói, cống hiến vì lợi ích của gia tộc, kết hôn với một công tử môn đăng hộ đối mới là ước mơ của tôi.
Tôi chỉ có thể có ước mơ đó thôi.
Còn cái loại chuyện đầu đường xó chợ kia, trong mắt họ làm việc đó chẳng khác gì đang làm ô nhục gia tộc, không xứng với thân phận thiên kim hào môn.
Ăn no uống đủ, tôi lại bắt đầu thử những thứ mà trước đây tôi chưa từng thử.
Một tuần này là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi.
Cha tôi không hề keo kiệt, đã chuyển cho tôi một khoản tiền lớn.
Dù sao thì tôi cũng là tiểu bối được các vị tổng tài Đế Đô này biết tên, nếu tôi mà ra ngoài ăn nói lung tung, nói cha tôi vô tình vô nghĩa, đuổi tôi ra khỏi nhà thì đúng là không hay.
Nếu bị đối thủ lợi dụng chuyện này thì lại càng tệ hại.
Nhưng nếu có khoản tiền này, có thể dứt điểm tất cả lo lắng về sau.
Tôi có tiền, có nhan sắc, lại còn rảnh rỗi nữa.
Tôi bắt đầu sống cuộc sống buông thả.
Nhưng cuộc sống vui vẻ đó chỉ kéo dài được một tháng.
Một tháng sau, tôi đang định bay đến Vân Châu, chuẩn bị đi ngắm cảnh sông núi mà trước đây tôi chưa từng thấy thì tôi lại thấy Phùng Hoan đang ngồi xổm trước cửa nhà tôi.
Cô ta gầy hơn nhiều so với lần đầu tôi gặp.
Vừa ngẩng đầu lên, mắt cô ta đã đỏ ngầu.
Trông dáng vẻ có chút đáng sợ.
Chỉ cần liếc mắt một cái tôi đã biết cô thiên kim này cũng định bỏ trốn rồi.
Cô ta túm lấy tay áo tôi, cầu xin tôi cưu mang cô ta.
"Bà ấy bắt nạt tôi, không cho tôi ăn cơm, còn bắt tôi học piano, học múa, học cắm hoa, còn bắt tôi đọc mấy quyển sách tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sắp phát điên rồi!"
Cô ta nói với giọng điệu rất đáng thương, nhưng lòng tôi không hề d.a. o động.
Dù sao thì trong suốt hai mươi năm trước đó, tôi vẫn luôn sống như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!