Chương 2: (Vô Đề)

Trợ lý rất biết điều, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra.

Còn mẹ kế của tôi thì ngồi trên sofa lật tạp chí.

Bà ấy không hứng thú với mấy chuyện bát quái này.

Ai là con gái ruột của cha tôi đều không quan trọng, dù sao thì cũng phải gọi bà là mẹ thôi.

Bác sĩ gia đình tới rất nhanh, lập tức lấy mẫu xét nghiệm rồi đưa đi kiểm tra.

Hào môn mà, làm gì cũng nhanh.

Một bản báo cáo xét nghiệm ADN nhanh chóng ra lò.

Tôi quả thực không phải con ruột của ông ấy, Phùng Hoan mới là thiên kim thật sự.

Cô ta bày ra vẻ yếu đuối, mắt đỏ hoe muốn tiến lên kéo tay cha tôi.

Cũng có thể nói là cô ta đang muốn khơi gợi lại tình cha con.

Dù sao thì cũng đã lạc nhau rất nhiều năm rồi, kiểu gì cũng nên ôm nhau khóc lóc một chút mới phải.

Tiếc là cô ta còn chưa chạm được vào tay áo cha tôi thì điện thoại của ông ấy đã đổ chuông, cha tôi trực tiếp cầm điện thoại đi chỗ khác nghe.

Đến cả một ánh mắt cha tôi cũng không cho Phùng Hoan.

Trong lòng cha tôi, việc kinh doanh quan trọng hơn con gái rất nhiều.

Phùng Hoan hơi xấu hổ, đứng tại chỗ lau nước mắt, trông có chút tủi thân.

Dường như chẳng có ai chào đón cô ta về nhà cả.

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn tiến lên vỗ vai cô ta.

"Rồi cô sẽ quen thôi."

Tôi thật sự không có ý cười nhạo gì đâu, đây là lời khuyên chân thành nhất mà tôi có thể cho cô ta.

Hào môn nhìn thì hào nhoáng, thực tế là cho dù có quan hệ huyết thống cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Ví dụ như cha tôi, người đã sống với tôi bao năm, bỗng dưng biết tôi không phải con gái ruột của ông nhưng ông cũng chẳng buồn bã gì.

Mẹ kế thì càng chẳng quan tâm, cùng lắm cũng chỉ dặn dò dì giúp việc dọn thêm một phòng nữa thôi.

Biệt thự lớn có một điểm tốt là phòng rất nhiều.

Dù có thêm ba bốn cô con gái ruột nữa cũng vẫn đủ chỗ ở.

Tiếc là tôi vừa dứt lời, Phùng Hoan đã trừng mắt nhìn tôi.

"Cô cướp mất hai mươi năm cuộc đời của tôi, dựa vào cái gì mà tới giờ cô còn dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó?"

Được rồi, lại là lỗi của tôi.

Khách quan mà nói, đúng là tôi đã chiếm thân phận của cô ta suốt hai mươi năm.

Nhưng chủ quan mà nói, hình như tôi cũng không có quyền lựa chọn mà, đúng không?

Tôi sinh ra ở đâu, tôi đâu có được chọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!