Chương 13: (Vô Đề)

Tặng cho em.

Ngôn Xuyên đã tặng cho tôi trang trại hoa hồng mà anh ấy vẫn luôn trân trọng như báu vật.

Anh nỡ sao?

Tôi nhìn chiếc chìa khóa trong tay, cảm thấy nghẹn ngào khó tả nhưng vẫn cố mỉm cười.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó lại đưa điện thoại cho Ngôn Xuyên, anh ấy sẽ giúp tôi xóa hết mọi dấu vết.

Ở nước M, tôi sẽ có một danh tính hoàn toàn mới.

Không ai có thể tìm thấy tôi nữa.

Trước khi lên máy bay, Ngôn Xuyên nắm lấy cánh tay tôi.

"Có lẽ em có thể cân nhắc việc ở lại đây và kết hôn với anh."

Tôi không biết Ngôn Xuyên đã phải lấy hết can đảm để nói ra những lời này.

Ngôn Xuyên, người luôn che giấu cảm xúc của bản thân, hiện tại lại muốn tôi ở lại.

"Tiểu Tiệp, anh hi vọng người đó là em."

Giọng anh ấy càng trầm hơn, cũng càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngước đầu nhìn bầu trời rộng lớn.

Bầu trời xanh thẳm bao la, đó là sự tự do mà tôi luôn khao khát.

Tôi thấy sống mắt mình cay cay, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

"Ngôn Xuyên, anh có chắc chắn anh có thể cưới em được không?"

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

Tôi quay lại nhìn anh ấy, nói ra sự thật tàn nhẫn này.

Làm sao mà bậc hậu bối được cả nhà họ Ngôn coi trọng nhất lại có thể cưới một cô con gái nuôi từng bỏ trốn khỏi đám cưới của nhà họ Từ được?

Ngôn Xuyên vẫn chưa đủ lông cánh, cũng không thể tự mình quyết định mọi chuyện.

Vì vậy.

Những lời hứa này không thể thực hiện được.

Ngôn Xuyên im lặng, tôi lại vươn tay nhéo má anh ấy như khi còn bé.

Cố giả vờ thoải mái:

"Đợi đến khi anh có được quyền lực tuyệt đối rồi hãy tới cưới em."

Nhưng bây giờ tôi phải rời đi.

Tôi kiên quyết lên máy bay, không bao giờ quay đầu lại.

Tôi bỏ chiếc chìa khóa vào túi, trong túi còn có một chiếc trâm cài hoa hồng bằng vàng hồng được chạm khắc tinh xảo.

Máy bay từ từ cất cánh, bóng dáng của Ngôn Xuyên cũng càng lúc càng nhỏ lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!