…
Năm phút sau, tôi trở lại chỗ ngồi.
Lâm Tự đã đợi tôi rất lâu, nhưng với tư cách là một quý ông, anh ấy sẽ không bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tôi và anh ấy vừa tiếp tục ăn vừa bàn xem tiếp theo nên đi đâu.
Mãi tới khi những việc hẹn hò bình thường được thực hiện đầy đủ, đám vệ sĩ đang bí mật theo dõi tôi mới tin tưởng tôi hơn, đồng thời báo cáo lại cho cha tôi.
Nhưng ngay khi tôi và Lâm Tự bước ra khỏi nhà hàng, chúng tôi đã chạm mặt Phùng Hoan.
Phùng Hoan đã bị nhốt trong nhà suốt hai tháng trời, bị buộc phải học những kỹ năng cần thiết của một tiểu thư hào môn.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm có của cô ta.
Phùng Hoan quyết định đi dạo phố.
Cô ta tình cờ gặp tôi, còn chạy đến chào hỏi.
Nhưng thật không may, cô ta giẫm trúng một hòn đá, mắt cá chân bị trẹo khiến cả người cô ta ngã về phía trước.
Thật trùng hợp, cô ta lại ngã thẳng vào vòng tay của Lâm Tự.
Cẩn thận.
Giọng của Lâm Tự rất nhẹ, nhưng lại dịu dàng hơn lúc nói chuyện với tôi.
Tôi im lặng đứng bên cạnh.
Phùng Hoan đỏ mặt, cố gắng đứng dậy rời khỏi vòng ôm của người đàn ông, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn liếc nhìn Lâm Tự.
Tôi không ngốc, có thể nhận ra bọn họ đã quen nhau từ trước.
Hoặc có lẽ giữa bọn họ đã có tình cảm.
Đây là một tin tuyệt vời đối với tôi.
Tôi bước lên trước, mắt nhìn thẳng vào Phùng Hoan:
"Cô có muốn đi xem phim với chúng tôi không?"
Ba người cùng xem phim có lẽ cũng sẽ rất thú vị.
Phùng Hoan hơi do dự, còn Lâm Tự thì im lặng nhìn cô ta.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Cuối cùng, cả ba chúng tôi đã cùng đi xem phim thật.
…
Khi về đến nhà.
Bôn ba suốt một ngày, người tôi đã mệt lả.
Tôi vừa tắm rửa thoải mái bước ra đã thấy Phùng Hoan đang ngồi bên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!