Chương 1: (Vô Đề)

Khi thiên kim thật tìm tới cửa nói muốn tôi rời khỏi cái nhà này, tôi kích động tới mức vội vàng chạy trốn ngay trong đêm.

Trên mặt thiên kim thật lộ ra vẻ không tài nào hiểu nổi, tôi chân thành nói với cô ta:

"Vũ đạo, đàn dương cầm, còn cả một đống thứ phải chịu trách nhiệm kia, sau này đều giao cho cô."

Một tháng sau, thiên kim thật cũng chạy trốn.

1.

Khi Phùng Hoan tìm tới, tôi đang luyện đàn dương cầm. Mẹ kế nói nếu trong yến hội tiếp theo tôi vẫn không thể khiến bà ấy nở mày nở mặt, bà ấy sẽ phạt tôi đeo phụ trọng chạy 10km.

10km… Nghĩ thôi đã thấy chân muốn mềm ra.

Cho nên khi Phùng Hoan đỏ mắt lấy một tờ giấy xét nghiệm AND không biết là thật hay giả ra, nói tôi và cô ta đã bị bế nhầm lúc bé, tôi lại cảm thấy kích động một cách khó hiểu.

Nếu đúng là chúng tôi bị bế nhầm thật, vậy có phải tôi cũng không cần phải học mấy thứ c.h.ế. t tiệt kia nữa không?

Thiên kim hào môn tuy tốt, nhưng thứ bọn họ phải học thật sự quá nhiều.

Nhất là khi mẹ ruột của tôi mất sớm, cha tôi vì dẫn dắt xí nghiệp lên một tầm cao mới mà lại phải kết hôn với người mẹ kế môn đăng hộ đối.

Cuộc sống của tôi lại càng thêm khổ sở hơn.

Đừng hiểu lầm, mẹ kế không ác…

Ngược lại, bà ấy còn đặc biệt quan tâm tôi.

Gia tộc hào môn bình thường con cháu đông đúc, trên thì có ba bốn bác trai không được công nhận chính thức tạo ra cho tôi một đống anh chị em họ.

Phía dưới còn có một đống cô chú, cũng dẫn theo không ít thân thích.

Lại thêm đám anh chị em họ ngoài giá thú kia nữa…

Cứ thế, cùng một thế hệ, tôi có tới hơn 40 người anh em trai họ cùng với hơn 30 người chị em gái họ.

Người càng nhiều, so sánh cũng sẽ càng nhiều.

Ví dụ như chị họ cả của tôi là thiên tài vũ đạo, từ lúc 13 tuổi đã tham gia diễn xuất toàn cầu.

Lại ví dụ như ba người anh họ của tôi có đầu óc kinh doanh rất xuất sắc, tuổi còn nhỏ mà tên tuổi đã vang vọng Đế Đô.

Ngay cả cô em họ nhỏ hơn tôi mấy tuổi cũng vì có âm chuẩn tuyệt đối mà được một bậc thầy dương cầm nhận làm đồ đệ.

Nói chung, sau một hồi so sánh, tôi biến thành một đống cặn bã.

Trong trường học quý tộc đặc biệt dành riêng cho con cháu hào môn Đế Đô, dù tôi có liều mạng học tập cũng chỉ có thể gian nan lọt vào Top 10 trong lớp.

Tất cả con cháu hào môn tụ tập tại đây, đủ loại hun đúc của gia tộc cùng với đủ loại lớp học thêm học bớt, có thể nói là không có lấy một kẻ ngu dốt.

Dù sao thì những người đần độn cũng đã bị đào thải hết rồi.

Thế nhưng, khi tôi cầm tờ phiếu điểm kia về nhà, lão cha vẫn luôn bận rộn quanh năm chẳng thấy được mấy lần lại trực tiếp nổi giận, không nói hai lời trực tiếp phạt quỳ tôi.

Ông ta còn nói tôi làm ông ta mất mặt, vậy mà tôi lại không thể lấy được hạng nhất của khối!

Ông ta cũng không nghĩ thử xem, có thể học trong trường quý tộc, gần như mỗi người đều sẽ là thiếu gia tiểu thư tương lai sẽ kế thừa xí nghiệp gia tộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!