Tư Nam nửa mộng nửa tỉnh, cả người như bị lửa nung đỏ mà phiếm sắc ửng hồng, lông mày nàng nhíu chặt vì bất kham thừa nhận, trong đôi mắt mờ mịt khe khẽ hé mở như bị che phủ bởi một tầng sương mờ lãng đãng, hơi nước lượn lờ, lại ánh lên tia d*c v*ng mong manh.
Tống Thanh Thư vừa lòng khẽ cười, cúi xuống hôn lấy nàng, thấy người trong lòng cuối cùng không còn cắn chặt môi, con ngươi càng lúc càng thêm cuồn cuộn sương mù.
Hắn cố ý thả chậm động tác, nghiền ép cọ sát, lẳng lặng nhìn đôi mắt từng cười rạng rỡ như ánh mặt trời của nàng đang dần dần bị bị lây dính bản chất của hắn, tại nơi mành trướng chật hẹp này, cùng nhau chìm vào đáy biển d*c v*ng.
Phúc Tử đứng ngoài hành lang đã hồi lâu, nghe bên trong không còn tiếng chửi rủa hay đánh loạn nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ta thật sự không muốn nửa đêm còn phải xông vào thu dọn tàn cục. Cô nương này tính tình cứng cỏi, ngay cả đầu của Vương gia cũng từng bị nàng đánh toạc. Nay cuối cùng đã thông suốt, nói vậy những ngày sau này hẳn sẽ dễ thở hơn nhiều, đám người bọn họ cũng khỏi phải đi theo lăn lộn chịu khổ. Nửa năm qua, hắn ta quả thật đã mệt đến kiệt sức.
Mãi đến khi ánh sáng nhạt của ban ngày đã hừng lên, âm thanh trong phòng mới dần dần lắng xuống. Tống Thanh Thư đã hai ngày chưa chợp mắt, tuy hắn thân thể như sắt, giờ phút này cũng đã thấm chút mệt mỏi, liền sai nha hoàn bưng nước vào lau người.
Yến Yến mang nước đi vào, thoáng thấy cô nương ẩn mình giữa mái tóc đen rũ rượi, gương mặt tái nhợt như tuyết nằm bất động giữa chăn gấm uyên ương đỏ rực, khiến người nhìn mà sởn gai ốc, nàng ta vội vàng cúi đầu, bước mau ra ngoài.
Tư Nam nửa híp mắt, nhìn tua rèm trướng trên đỉnh đầu hơi lay động, toàn thân đẫm mồ hôi, nhưng nàng không muốn nhúc nhích, chỉ để mặc Tống Thanh Thư lau chùi thân thể mình.
Nàng không cách nào thoát khỏi.
Trong mơ hồ như lại thấy bàn tay bị cắt đứt gân kia, đầu dây thần kinh nơi đầu ngón run lên khe khẽ, máu tươi tuôn trào…
Ngủ một mạch đến khi hoàng hôn, nàng mới tỉnh lại. Đảo mắt nhìn quanh, Tống Thanh Thư đã không còn ở đây. Hiện tại nàng cảm thấy thân thể càng thêm tệ, mỗi ngày đều mê man chìm sâu.
"Cô nương, ngài tỉnh rồi ạ?" Yến Yến nghe động liền vội vã đến hầu.
Cả người Tư Nam đau nhức, đầu đau như muốn nứt, lúc chống người ngồi dậy suýt nữa ngã lăn xuống.
"Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngồi một mình một lát."
Yến Yến định nói rồi lại thôi, gương mặt tràn đầy thương xót, nhưng cô nương vốn không thích người khác ở gần hầu hạ, nàng ta chỉ đành lui ra.
Không biết Tống Thanh Thư rời đi khi nào, Tư Nam mệt đến không muốn mở miệng, tự nhiên cũng chẳng quan tâm hắn đi đâu.
Nàng nhất định phải nghĩ cách chạy trốn. Nơi này là địa ngục, nàng không thể chịu thêm dù chỉ một khắc.
Chỉ là thân thể hiện giờ quá tệ, nàng có chút hối hận vì bản thân đã để mình rơi vào tình trạng kiệt quệ thế này. Nếu hôm ấy có thể giữ được chút sức lực, biết đâu đã chạy thoát.
Nghĩ đến đây, Tư Nam vội vàng ra lệnh: "Giúp ta tìm một đại phu đến."
Nghe vậy, Yến Yến mừng rỡ, giọng trong trẻo đáp: "Vâng, cô nương!"
Cô nương trước kia thà chết cũng không chịu cho đại phu xem bệnh, mặc Vương gia cưỡng ép cũng không chịu khuất phục, hôm nay rốt cuộc đã chịu nghĩ thông.
Tư Nam cảm thấy bản thân chắc hẳn là thiếu máu, lại thêm quanh năm không thấy ánh mặt trời, trong người có phần thiếu chất vôi (canxi), có lẽ còn mang theo chút tổn thương ở thận – tất cả đều nhờ "ân sủng" của Tống Thanh Thư mà ra.
Đại phu vuốt râu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Nam, cả người vô lực, suy nghĩ chốc lát mới mở miệng nói: "Cô nương khí huyết đều suy, cần phải bổ huyết, ích khí cho tốt. Ngoài ra, dưới mắt mang sắc xanh, trong cơ thể hư hỏa quá vượng, đây là chứng âm hư hiện ra, nên chú ý việc hành phòng không thể quá mức thường xuyên…"
Lời còn chưa dứt, đã nghe Tư Nam khẽ cười nhạt, khóe môi hơi tái khẽ nhướng về một bên:
"Mấy lời ấy, ngươi lưu lại mà nói với chủ tử của ngươi đi."
Đại phu vốn kiến thức rộng, nhưng chung quy vẫn là nam nhân, lúc này sắc mặt không khỏi lúng túng. Viết đơn thuốc xong, nói một câu cáo từ, liền vội vã xách hòm thuốc rời khỏi.
"Ngươi nghe rõ rồi chứ?" Tư Nam nghiêng mắt nhìn Yến Yến, tỳ nữ thân cận bên người nàng, vốn dĩ là người của Tống Thanh Thư.
Tên điên ấy, quả thực chính là ác quỷ, Tư Nam chưa bao giờ có một khắc nào nhìn rõ điều này như lúc này.
Yến Yến khẽ đáp: "Dạ…", rồi vội cúi người: "Cô nương, phòng bếp đã chuẩn bị xong, chắc ngài đói bụng rồi?"
Tư Nam lạnh nhạt nói: "Đói, đương nhiên đói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!