Tống Thanh Thư áp trán mình kề sát trán nàng, cánh mũi khẽ lướt qua sống mũi nàng. Thấy đôi mắt xưa nay đen nhánh, sáng rõ như tinh quang của nàng giờ lại loang một tầng mông lung của dục niệm, trong lòng hắn bất chợt rung động, như có cánh bướm nhẹ nhàng khẽ đập trong ngực.
Hứng thú trong hắn càng thêm mãnh liệt, nét dịu dàng trên mặt càng trở nên sâu sắc.
Như sóng triều vỗ bờ không dứt, hết lớp này nối tiếp lớp khác. Ban đầu nàng như đoá hoa non trên cành đứng sững trong ngày xuân gió lạnh, run rẩy vì rét. Qua một khoảng thời gian, không chịu nổi nữa, Tư Nam đã hoàn toàn hôn mê, tuy vật hai hàng mày vẫn khẽ nhíu lại, không sao giãn được.
Tống Thanh Thư thì nằm ngửa th* d*c hồi lâu, sau đó nghiêng người, thoả mãn ôm lấy Nặc Nặc, cúi xuống khẽ hôn lên dấu bớt hình trúc diệp nơi cánh tay nàng, rồi dịu dàng ôm lấy th*n th* tr*n tr** của nàng mà đi vào bức thất.
Đây là lần đầu tiên sau khi làm xong chuyện hắn chủ động giúp nàng tẩy rửa. Trước kia chẳng phải do hắn không muốn, mà là Tư Nam không chịu để hắn tới gần. Tống Thanh Thư vốn không phải loại người có tính khí tốt, vì chuyện này hai người từng dây dưa mấy lần.
Sau khi rửa sạch sẽ cho nàng, Tống Thanh Thư ôn nhu khoác áo ngủ lên người Nặc Nặc. Không hiểu vì sao, hắn lại rất thích làm những việc như vậy cho nàng, tựa như đang chải chuốt cho một tiểu oa nhi. Tiện thể hắn cũng rửa mặt súc miệng, rồi trực tiếp rời khỏi gian nhà.
Một đêm vất vả rong ruổi, song gương mặt hắn lại không hề mang vẻ mệt mỏi của kẻ chưa được chợp mắt. d*c v*ng chồng chất bao ngày cuối cùng cũng được giải tỏa, nữ nhân trong lòng dường như cũng trở nên an phận hơn. Ngược lại, Tống Thanh Thư chỉ thấy cả người thoải mái nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái khác thường.
"Phúc Tử, hôm nay ngươi ở lại đây." Trời vẫn còn sớm, hắn còn phải quay lại chùa Hộ Quốc. "Gọi thêm người canh giữ chung quanh, trông chừng toà nhà cẩn thận hơn."
"Nô tài tuân mệnh, Vương gia." Phúc Tử vội vàng đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quặc. Hắn ta vốn là kẻ theo hầu bên cạnh Tống Thanh Thư, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta nhìn ra được một mặt khác của người này — khía cạnh nữ nhân.
Tư Nam ngủ mê mệt, gió xuân nhạt lạnh từ cửa sổ lùa vào lay động, khiến nàng mơ hồ tỉnh lại, mắt còn mờ đục chưa rõ.
Khi nghe thấy tiếng lạch cạch nhỏ giọt như ai đang chật vật trèo lên, nàng mệt mỏi mở to mắt, nhìn thấy tiểu Bạch toàn thân dính bùn đang cố sức vượt qua ngạch cửa cao.
Hai chân béo ngắn đằng sau của tiểu Bạch lơ lửng giữa không trung, mà ngạch cửa lại vừa cao vừa rộng, nó chỉ có hai chân trước níu được ở mép. Do cơ thể quá nặng và chân quá ngắn, nó giống như một con rùa bị lật, cứ nằm úp trên ngạch cửa mà giãy đạp liên hồi, bốn chân không ngừng quơ loạn.
Tư Nam tỳ người lên mép giường nhìn một lúc lâu, khoé môi không tự giác mà cong lên thành nụ cười khẽ. Nhưng nụ cười vừa hiện, nước mắt lại tí tách rơi xuống, nàng cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì tiểu Bạch kia, tay chân vô lực, bị mắc giữa khoảng cách, muốn rơi cũng không rơi được, muốn thoát cũng không có chỗ bấu víu.
Nàng chống tay đứng dậy, toàn thân đau nhức vô cùng, như từng khớp xương đều bị tra tấn qua, mỗi bước đi đều như giẫm lên lưỡi dao. Nhưng nàng vẫn từng bước chậm rãi bước tới, rồi khom người ôm lấy tiểu Bạch lên.
"Ngươi làm sao chạy về đây được vậy hả?"
Giọng nàng khàn khàn, mang theo áy náy dịu dàng. Ôm con vật nhỏ trong lòng, nàng ngồi xuống trên nền đất nơi ánh mặt trời buổi sớm nghiêng rọi, sắc vàng nhạt ấm áp phủ lên người nàng, nàng nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi… không đưa ngươi về cùng. Ngươi đã chạy rất lâu rồi phải không? Có đói không?"
Tiểu nha đầu nghe tiếng động thì vội chạy vào, trong tay ôm một bó hoa nhỏ vàng pha đỏ, cười khanh khách nói: "Cô nương, ngài tỉnh rồi sao?"
Tư Nam liếc nhìn nàng ta một cái, lại nhận ra đây là một gương mặt xa lạ. Giờ phút này nàng không muốn mở miệng nói nhiều, chỉ ôm tiểu Bạch ngồi dưới nắng, vẻ yêu diễm mờ ảo nơi dung nhan chưa kịp tản đi khiến ánh mắt càng thêm vô lực.
Tiểu nha đầu kia xem ra cũng lanh lợi, biết cô nương này không thích phản ứng nhiều với người khác, nhưng nghĩ thân phận nàng khác biệt, phải hầu hạ ổn thoả mới dám lui đi, nên lập tức cẩn thận nâng Tư Nam đứng dậy, rồi bế luôn tiểu Bạch lên.
"Cô nương, nô tỳ ôm tiểu Bạch xuống dưới tẩy rửa, rồi cho nó ăn no." Tiểu nha đầu đỡ nàng ngồi lại chỗ ấm, rồi tự đi gọi người dọn cơm: "Ngài nghỉ ngơi một lát đi ạ. Ăn xong, nô tỳ sẽ hầu ngài rửa mặt chải đầu, được chứ?"
Tư Nam khẽ gật đầu, đáp giọng mệt nhọc: "…Được."
Tiểu nha đầu vốn không ngờ nàng sẽ thuận theo, liền vui vẻ ôm tiểu Bạch rời đi, trong lòng ngực con chó nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm yên, để mặc người ta bế đi, chỉ chớp đôi mắt đen lay láy nhìn chủ nhân của nó thêm một cái.
"Cô nương, nô tỳ tên là Yến Yến, ngài có việc cứ gọi một tiếng. Nô tỳ trước mang tiểu Bạch đi xuống nhé."
Tư Nam nhìn bóng dáng nàng ta nhảy nhót bước ra ngoài, rồi quay đầu nhìn vào gương trang điểm, bó hoa vàng pha sắc đỏ rực rỡ đặt phía trước đang nở bung, tựa như còn thoang thoảng hương thơm len vào chóp mũi.
Yến Yến là một nha đầu rất chu toàn. Những nha đầu trước kia bên người nàng đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ khi hầu hạ, không giống Yến Yến, vừa lải nhải chăm sóc nàng, lại khiến người ta chẳng thấy phiền.
Tư Nam thả mình vào bồn nước ấm, cuối cùng cũng giảm bớt phần nào đau nhức trên thân thể. Tiểu Bạch cũng đã ăn no, được tắm rửa sạch sẽ, thân hình trắng tròn lăn qua lăn lại bên cạnh nàng, vô tội mà hiền lành.
Yến Yến rất thích tiểu Bạch, ôm lấy nó không nỡ buông tay: "Cô nương, tiểu Bạch thật là đáng yêu, nó ngoan lắm, không hề sủa lấy một tiếng."
Tư Nam khẽ chạm tay trêu chọc tiểu Bạch, trên gương mặt vô thức hiện lên một tia bi thương. Mà tiểu Bạch làm sao hiểu được những gì mình đã trải qua, chỉ đơn thuần vui vẻ chơi đùa cùng chủ nhân.
Dây thần kinh căng chặt bao lâu của nàng cũng dần thả lỏng xuống. Trong lòng, nàng âm thầm suy nghĩ con đường tương lai nên đi thế nào. Nàng không thể bị giam cầm cả đời trong cái tiểu viện bốn bề kín mít này. Nàng phải nghĩ biện pháp trốn đi.
Đêm qua, thật ra cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!