Trong lòng nàng cũng đại đại thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi bản thân diễn rất thành công, tuy rằng suýt nữa đã bị ch·ết đ·uối.
Hắn tin rồi, Tư Nam nghĩ thầm trong lòng.
Tống Thanh Thư tuy rằng tin, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi. Hắn giơ tay khẽ ôm lấy Nặc Nặc, không để nàng trượt xuống nước, nghĩ nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Hắn nắm lấy đôi tay trắng nõn của nàng, đưa lên bên môi khẽ l**m, giọng nói khàn khàn: "Nặc Nặc, đừng sợ, ta ở đây."
Tư Nam chỉ khóc thút thít, không ngẩng đầu trả lời hắn.
Tống Thanh Thư lại dịu giọng dỗ dành nàng. Vì tâm tình tốt, hắn lấy ra mười phần kiên nhẫn, lòng bàn tay còn không ngừng v**t v* phía sau t*m l*ng tr*ng n*n, bóng mịn của nàng.
"Lần này là ta sai, ngươi đừng tức giận. Lần sau nhất định sẽ không thế nữa. Ta nhất quyết sẽ luôn ở bên Nặc Nặc, tuyệt không để ngươi lại rơi vào nguy hiểm, được chứ?"
Tư Nam vừa khóc vừa làm bộ như đã mệt lả, gục ngay trong lòng hắn giả vờ ngủ say. Nàng muốn xem thử, Tống Thanh Thư có thực sự tin nàng hay không.
Tống Thanh Thư thấy nàng hồi lâu không còn lên tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nở nhỏ vụn sau đó là run rẩy khẽ khàng; làn da tinh tế nhuận trắng áp sát người hắn, mềm ấm như ngọc sứ.
Hắn bật cười khẽ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, bên tai nàng chợt là một tiếng lại một tiếng gọi: "Nặc Nặc… Nặc Nặc……"
Nàng giật mình mở bừng mắt, ý thức lập tức quay lại, trong lòng đầy tràn sợ hãi.
Tại sao nàng lại ngủ thật rồi? Tống Thanh Thư cái tên súc sinh ấy vậy mà không động tới nàng, khiến nàng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, điều này cũng có nghĩa là… hắn tin rồi.
Tống Thanh Thư thấy nàng đã tỉnh lại, vẫn là bộ dáng đầy hoảng sợ, khóe môi cong lên một nét cười lạnh, trong lòng vô cùng hài lòng.
"Nặc Nặc, ta mang ngươi đi xem một trò hay."
Tư Nam chỉ cảm thấy cổ họng như bị siết chặt. Những lời nói quen thuộc trong hai ngày này lập tức hiện về, nỗi lo lắng trong lòng càng bị khuếch đại, dù nàng cố hết sức che giấu, vẫn không tránh khỏi run rẩy.
Nàng mơ hồ có dự cảm chẳng lành, song không dám nói gì thêm, mặc cho Tống Thanh Thư dịu dàng giúp nàng mặc y phục, rồi bế nàng đi ra sân.
Trong viện, Lưu đại công tử bị quấn trong một tấm khăn trải giường màu huyết, Phúc Tử ghì chặt gã xuống. Trong lòng gã đã sợ hãi đến cực điểm, nhưng lại buộc bản thân phải ngẩng đầu lên, không ngừng tự nhủ rằng: Tống Thanh Thư cho dù thế nào cũng không dám giết mình.
Gã chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nữ nhân kia dung mạo rõ ràng chỉ tầm thường như bao người khác, chẳng có chỗ nào kỳ lạ, vậy mà Tống Thanh Thư lại coi như báu vật, chẳng chịu cho ai chạm vào, còn kim ốc tàng kiều hơn nửa năm, đến cả hoa lâu cũng không thèm động vào.
Nghĩ tới chuyện chính mình đã chơi qua nữ nhân đó, Lưu đại công tử ngược lại càng sinh đắc ý. Tống Thanh Thư đội nón xanh là chắc chắn rồi. Nghĩ vậy, nỗi sợ trong lòng gã cũng giảm đi đôi chút.
Gã ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy chỗ phiến đá xanh trên đầu, Tống Thanh Thư ôm một nữ tử chậm rãi đi tới.
Hai bên là dãy lồng đèn đỏ thẫm rợp trời, ánh nến chiếu lên một thân huyền y của Tống Thanh Thư, còn nữ tử trong lòng hắn vận bạch y, nhìn xa như Hắc Bạch Vô Thường truy hồn đòi mạng.
Ngay cả vào lúc này, trong lòng gã vẫn không khỏi kinh ngạc cảm thán dung mạo của Tống Thanh Thư: mày kiếm vút thẳng, khí thế anh hùng hiển lộ, sắc diện như tùng biếc sừng sững. Nếu không nói ra, ai mà biết được hắn là kẻ chuyện ác nào cũng làm, tàn bạo vô nhân, ăn chơi trác táng đến cực điểm?
"Nặc Nặc, ngươi xem." Tống Thanh Thư nhỏ giọng, ghé sát vào tai Tư Nam, giọng nói mềm mại: "Có phải là người này bắt ngươi đi hay không?"
Toàn thân Tư Nam run lên. Nàng biết ngay, Tống Thanh Thư tuyệt không phải loại người dễ nói chuyện như bề ngoài tỏ ra.
Hắn như một con mỹ xà ôn nhu trườn đến, nhưng phía sau lại là bẫy rập và kịch độc.
Trong lòng nàng tràn đầy áy náy cùng thống khổ. Cả đời nàng, dù là kiếp trước, ngay đến một con gà cũng chưa từng giết qua, nay lại bảo nàng hại người sao?
Những thống khổ nàng có thể chịu được, nhưng một khi nghĩ đến việc phải vì bản thân mà hại người, thân thể nàng liền không kiềm được mà run rẩy.
Phần Lưu đại công tử thì lại lấy làm kỳ quái, người gã bắt vẫn còn ở hoa lâu cơ mà, nữ tử này từ đâu lại xuất hiện ở đây?
"Tống Thanh Thư! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Lưu đại công tử lại giãy giụa "Mau thả ta ra! Nếu cha ta tới, đến lúc ấy dâng lên một bản tấu thì sẽ cho ngươi đẹp mặt một phen!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!