Chương 6: Chu toàn ngày thứ sáu

Ánh trăng như ngọc, sương chưa tan hết, đêm này, vốn định là không thể an giấc.

Lúc này, Tư Nam đã sớm chạy ra ngoài.

Khi ấy, sau khi tỉnh lại, thấy nha đầu bước vào, nàng liền ra hiệu mình muốn đi ra phía sau cửa sổ hít thở, trong lòng còn ôm tiểu Bạch, lại men theo giường của Bạt Bộ lặng lẽ theo sau đi qua.

Tiểu nha đầu cũng đã quen chuyện này nên không hề trách cứ. Cô nương rất được Vương gia sủng ái, tính tình cũng lớn, thường ngày không quá dễ gần.

Hiện giờ nàng ta được phân phó đến đây hầu hạ, bạch trắng theo tháng cũng được ban thưởng không ít, có thể trợ cấp gia dụng. Nàng ta đã quyết định, chỉ cần tận tâm hầu hạ, còn lại thì mặc kệ.

Tiểu nha đầu cẩn thận giúp Tư Nam sửa sang lại chăn đệm, để tránh lát nữa trong chăn lạnh khiến cô nương không thoải mái.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp xoay người, đầu đã bị người ta chụp lấy, chưa kịp mở miệng đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Tư Nam vòng người đi qua, vừa định đẩy cửa sổ thì phát hiện cửa sổ lại đang mở, chẳng lẽ là nha đầu bất cẩn không đóng? Còn chưa kịp suy nghĩ, tiểu Bạch trong lòng nàng đã bắt đầu giãy dụa dữ dội.

Thân thể nhỏ bé liên tục vặn vẹo trong lòng nàng, song lại không chịu phát ra một tiếng kêu nào.

Ánh trăng như nước lan tràn, Tư Nam bỗng nhìn thấy đầu lưỡi của tiểu Bạch chỉ còn lại một đoạn. Khó trách hôm nay nó không hề thè lưỡi như mọi khi.

Tư Nam dường như nhớ ra điều gì, vội vàng vạch lông nơi cổ tiểu Bạch, phát hiện một vết sẹo, hẳn là dây thanh đã bị cắt. Trong lòng nàng lập tức dâng lên phẫn nộ: Tống Thanh Thư, tên b**n th** súc sinh này…

Đang phẫn hận không dứt, chợt giường Bạt Bộ phát ra một tiếng "đông", Tư Nam lập tức cảnh giác. Khó trách tiểu Bạch luôn không yên, thì ra là có người vào.

Dù tàn bạo như Tống Thanh Thư, viện nhỏ của nàng vẫn được canh giữ hết sức nghiêm mật, người bình thường tuyệt đối không dễ tiến vào. Giờ này đã quá nửa đêm, chẳng lẽ nhân lúc Tống Thanh Thư không có ở đây, có người muốn lẻn vào mưu hại nàng?

Tư Nam cẩn thận ngồi xổm xuống không lộ dấu vết. Loại người như Tống Thanh Thư, e rằng kẻ thù không ít, nàng lại không muốn bị liên lụy bởi mấy thể loại rửa thù báo hận dành cho hắn.

Lại một trận tiếng động nhẹ vang lên, Tư Nam âm thầm càng thêm hạ người thấp xuống hơn nữa. Trong lòng nàng, tiểu Bạch dường như cũng cảm giác được nguy hiểm, lập tức im bặt, co tròn trong lòng nàng.

Nàng chậm rãi dịch người đến bên tường, chỗ này ánh trăng không rọi tới. Một bên có đặt chiếc đài gỗ sơn đỏ chân cao, bên trên là một mâm lá tùng dày đặc, rất dễ ẩn mình.

Và rồi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy hai người, khiêng theo một cái bao tải, ung dung từ cửa sổ đi ra ngoài.

Tư Nam: ……

Nàng đợi thêm một lát nữa, thấy bên ngoài không còn động tĩnh nào khác, liền ôm tiểu Bạch theo cửa sổ trèo ra. Chỉ thấy bên ngoài nha đầu hầu viện đều đã nằm la liệt dưới đất.

Tư Nam ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, lập tức biết có điều bất thường, vội vàng nín thở ngưng tức. Trong lòng nàng kích động vô cùng, chỉ là đối với tiểu nha đầu vừa bị bắt đi kia cảm thấy rất áy náy, thật là tai bay vạ gió.

Men theo vách tường mà lẻn ra, Tư Nam có chút hối hận. Biết trước hôm nay có thể chạy được ra ngoài, nàng đã không tự hành h* th*n thể mình kịch liệt như vậy.

Giờ đây đôi chân nàng run rẩy không thôi, bởi lâu ngày không vận động, cơ bắp đau nhức dữ dội, mỗi bước đi đều như dẫm trên mũi đao. Nhưng cơ hội khó có được, nàng chỉ mong có thể chạy thoát khỏi nơi này.

Hai người nọ đã sớm không thấy bóng dáng, Tư Nam từ đại môn của trạch viện bước ra. Kỳ thật, nơi này vốn chỉ là chỗ dùng để nghỉ ngơi tiêu khiển của đám nhà giaù, kiến trúc tinh xảo nhỏ nhắn; vừa đi ra khỏi đại môn, chưa được mấy bước đã tới ngay bên hồ sen.

Lần trước nàng chạy tới bờ hồ sen đã bị Tống Thanh Thư đuổi bắt trở lại. Không ngờ, đêm ấy nàng tưởng mình đã chạy rất lâu rất xa, nhưng rốt cuộc cũng chỉ loanh quanh trong sân nhà người ta.

Tư Nam men theo bờ hồ mà đi. Hồ này tuy không dài theo chiều rộng, nhưng nước giữa hồ lại rất sâu.

Đang độ đầu xuân, mầm sen mới nhú đầu nhọn; trong hồ, lá sen khô tàn cùng sắc lục non mới mọc xen kẽ nhau. Đợi thêm một đoạn thời gian nữa, lá sen sẽ trải khắp trời, một màu bích lục vô cùng vô tận.

Càng đi, Tư Nam càng sinh kinh hoảng, hồ sen này sao lại rộng lớn đến thế?

Trước kia nàng từng nghe nói trong Ngọc Kinh có một nơi cảnh trí vô cùng hợp lòng người: ấy chính là hồ sen mười dặm. Đến ngày hè, bích diệp ngút ngàn, phấn hoa đầy trời, khiến quan to quý tộc đều rất ưa thích, mùa hè thường đến đây ngắm cảnh.

Chẳng lẽ chính là nơi này?

Khi nàng được đưa đến là trong trạng thái hôn mê; sau khi tiến vào đây nửa năm, căn bản chưa từng bước ra khỏi viện tử này. Hiện giờ, trong lòng khó tránh bối rối, nay nàng mới thấy rõ, chốn này hẻo lánh đến nhường nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!