Phúc Tử vẫn có chút lo lắng, hắn ta không hiểu lắm về Tống Thanh Thư. Vương gia chưa bao giờ giữ kiên nhẫn lâu đến vậy với một người, suốt nửa năm đều dây dưa không dứt, thậm chí còn nguyện ý vì một nữ nhân mà đi tìm cách giải quyết.
"Vương gia, cô nương tuy nói không sợ, nhưng nàng dù sao cũng là một nữ tử. Huống hồ mấy vị kia, ngài cũng biết rõ, đều là khách quen của Tần Lâu, Sở Quán, đặc biệt là Lưu gia đại công tử, có sở thích quất roi, lại còn am hiểu mấy cái gọi là "cực lạc chi đạo" (chỉ những thủ đoạn hành lạc tàn nhẫn gây thống khổ lẫn kh*** c*m), chỉ sợ rằng……"
Tống Thanh Thư vốn luôn mang gương mặt thanh nhuận tuấn lãng, không chút hoang mang, nhưng sau những lời này của Phúc Tử, thần sắc dần thay đổi trở nên lãnh lệ.
Hắn cũng không phải cảm thấy Nặc Nặc đáng thương, chỉ là cảm thấy một thân hảo da thịt kia, cần phải do chính hắn tự mình gieo lên dấu vết. Nếu bị kẻ khác làm nhơ nhuốc……
Trong ngực bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận —— những kẻ đó đều đáng chết.
Tống Thanh Thư hơi nheo mắt, nhìn núi rừng dày đặc dưới ánh trăng, sương mù nhẹ lững lờ như khăn che mặt.
Hắn từng thấy nữ nhân bị thủ hạ của Lưu gia đại công tử ném ra, quần áo rách rưới, không che giấu nổi những vết xanh tím khắp người, không chỉ gương mặt không còn một tấc da thịt lành lặn, ngay cả khóe môi cũng rách toạc, nếu không chết thì cũng chỉ còn chút hơi tàn.
Phúc Tử thoáng nhìn ra tâm tư của Vương gia, liền nhẹ giọng nói: "Vương gia, nếu hiện tại chúng ta đi ngăn cản, vừa có thể cho Nặc Nặc cô nương một bài học, lại có thể hiển lộ ngài một phen anh hùng cứu mỹ nhân . Sau chuyện này, Nặc Nặc cô nương nhất định có thể hiểu rõ."
Tống Thanh Thư nghe vậy, hàng mày nhíu chặt cuối cùng cũng thả lỏng, hắn liếc nhìn vào bên trong cung điện một thoáng, thấy Thái hậu không có động tĩnh gì, liền phất tay. Một thái giám lập tức bước tới.
"Nếu Thái hậu nương nương hỏi ta, thì nói bổn vương đã ngủ, sáng mai lại bồi bà bái Phật."
"Vâng, Vương gia."
Tống Thanh Thư mang theo Phúc Tử một đường giục ngựa đánh thẳng về phía viện tử ở ngoại thành. Còn chưa vào cửa, liền thấy có người chờ sẵn nơi đó, "Bọn họ hiện giờ ở đâu?"
Người kia cung kính đáp: "Lưu đại công tử nói muốn mang người đến Thiên Hương Lâu."
Tống Thanh Thư khẽ nhếch môi cười nhạt một tiếng, "Một đám không biết tiến bộ, lớn tướng rồi còn muốn đến Tần Lâu, Sở Quán phóng túng, thật không hiểu dụng tâm của bổn vương."
Không biết vì sao, đáy lòng hắn lại bất chợt nổi lên cảm giác nôn nóng vô cớ. Tống Thanh Thư không muốn biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn cùng Phúc Tử chậm rãi thong dong.
Thậm chí hắn cảm thấy chính mình không nên có loại nôn nóng này, chẳng qua chỉ là một nữ nhân không nghe lời, tạm thời không thể thuần phục mà thôi.
"Phúc Tử, ngươi có biết chuyện Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch không?"
Phúc Tử sững người, lắc đầu nói: "Vương gia nói đùa, Phúc Tử chưa từng đọc sách, ngài đừng làm khó ta."
Tống Thanh Thư hơi nheo mắt, ánh sáng trong đáy mắt thoáng lóe lên như ánh nến trong đêm, rồi hắn đổi sang lý do khác: "Ngày ấy vào cung, ngươi còn nhớ rõ cách mà nô tài bên người mẫu hậu huấn luyện chó không?"
Phúc Tử cẩn thận suy nghĩ lý do thoái thác ấy, một lát sau mới đáp: "Buộc chó vào trong viện, bên cạnh bố trí người cầm gậy, sau khi tháo dây dắt ra, nếu chó dám chạy khỏi sân, liền liều mạng đánh cho một trận. Ngày nào cũng thế, dù có là con chó hung hăng kiêu ngạo, cũng sẽ không dám chạy nữa, còn có thể bảo trì được bản tính ương ngạnh của nó……"
Hắn nhớ đến bộ dạng đắc ý của tên thái giám kia, giọng nói the thé tinh tế, chỉ vào con chó co cúp run rẩy trong sân mà cười giỡn với hắn.
"…… Con chó ấy khẳng định không dám bỏ chạy nữa, dù có tháo dây thừng, cũng chỉ dám loanh quanh trong sân, tuyệt đối không dám bước ra khỏi phạm vi mà dây thừng từng trói buộc nó. Cách của nhà ta đây là tổ tiên truyền xuống……"
Phúc Tử còn nhớ rõ tên thái giám từng nói, trong cung có rất nhiều chó vốn không cần biết cắn người, chỉ cần bộ dạng đáng yêu đẹp mắt, khiến chủ nhân hài lòng là được.
Tống Thanh Thư trên mặt mang nụ cười xuân phong ấm áp, ngữ khí cũng vô cùng nhẹ nhàng thoải mái. Nghe xong, hắn vừa vỗ tay vừa khen ngợi: "Biện pháp này thật sự rất hay, rất hay a. Phúc Tử, ngươi nói có phải hay không?"
Phúc Tử chỉ có thể cười phụ hoạ gật đầu, kỳ thật hắn ta cũng không quá hiểu rõ, chuyện Gia Cát Lượng cùng thái giám huấn cẩu kia rốt cuộc có liên hệ gì với Nặc Nặc cô nương, lại càng không biết có quan hệ thế nào với chuyện Vương gia an bài lần này.
Trăng sáng sao thưa, bóng cây nghiêng lệch, trên quan đạo một đường ngựa phi vun vút, rất nhanh sau đó, hai người liền đã đến trước Thiên Hương Lâu.
Tống Thanh Thư ngước nhìn đại lồng đèn đỏ rực treo trên cổng, trên mặt tràn đầy ý cười, tựa như mưa thuận gió hoà, ôn nhu ấm áp.
Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Phúc Tử lại cảm giác được từ trên người hắn truyền ra tia sát khí quen thuộc kia, nơi khóe mắt, đuôi lông mày đều hiện rõ sự sắc bén lạnh buốt.
Vương gia đang tức giận?
Hắn ta nghĩ mãi không thông — rõ ràng hết thảy từ đầu đến cuối đều là do Vương gia an bài, mọi chuyện cũng diễn tiến đúng theo suy liệu của Vương gia, vì sao đến cuối cùng tức giận vẫn là Vương gia?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!