Tống Thanh Thư lúc này không dám nhìn sắc mặt Từ An Thái hậu nữa, trong lòng có chút thấp thỏm. Ngày đó hắn vốn định vào Thọ Diên Cung bẩm báo, nhưng theo thời gian trôi qua, ý định lại dần thay đổi, hắn cũng muốn thử một lần xem sao.
Thái hậu vẫn không tán đồng, buông đũa, giọng chậm rãi mà nghiêm nghị: "Thành Nhi, ai gia biết huynh đệ các con tình sâu nghĩa nặng. Nhưng nay quốc thái dân an, triều đình đã có con gánh vác, thì cho dù Thư Nhi không ra tham gia chính sự cũng chẳng hề gì. Ai gia bên người chẳng có mấy ai, chỉ có nó chịu khó thỉnh thoảng đến bầu bạn. Huống chi nó chẳng giỏi giang gì, tính tình lại nóng nảy, lần trước đã gây ra bao nhiêu chuyện, con cũng bị vạ lây không ít.
Giờ con lại tùy tiện an bài, chỉ e rước thêm họa."
Nghe đến đây, Tư Nam lập tức cảm thấy có điều không ổn, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Thư, quả nhiên thấy sắc mặt hắn hơi cứng lại, rõ ràng lời của Thái hậu đã chạm đến lòng tự tôn của hắn.
Nàng thân là người ngoài, cũng không khỏi thầm than: làm gì có mẫu thân nào nói về con trai mình như thế chứ. Dẫu Tống Thanh Thư thật sự phóng túng, nhưng nghe chính mẹ ruột đóng dấu định hình bản thân mình như thế, hẳn trong lòng hắn cũng lạnh đi mấy phần.
Cũng may Tống Thanh Thư giỏi giấu cảm xúc, sắc mặt hoàn toàn không lộ rõ, ánh mắt hắn vẫn yên tĩnh, chẳng lay động một vệt sóng nước.
Hoàng đế thì đã hạ quyết tâm, vung tay quả quyết: "Mẫu hậu, hắn không thể cứ thế này mãi được. Xin người đừng khuyên nữa, giờ dù thế nào nhi thần cũng phải khiến hắn sửa đổi."
Tống Thanh Thư bấy giờ mới ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Từ An Thái hậu: "Mẫu hậu, hoàng huynh đã nhất quyết bắt ta đi, thì ta đi thử một chuyến vậy. Nếu người thấy cô quạnh, thì cứ để Nặc Nặc đến bầu bạn cùng người."
Trong lòng Tư Nam chỉ muốn chửi thề, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười mềm mại: "Nặc Nặc ngu dại, sợ quấy nhiễu Thái hậu nương nương."
Từ An Thái hậu khẽ cười lắc đầu: "Đâu cần nói vậy."
Bữa cơm hôm ấy, ai nấy đều ăn mà thấy mệt mỏi. Ngoài vài câu dặn dò, phần lớn thời gian Thái hậu chỉ chê bai Tống Thanh Thư, nói hắn cái gì cũng kém, cái gì cũng chẳng nên thân.
Tống Thanh Thư lại như đã quen, thậm chí đôi khi còn phụ họa theo, khiến Tư Nam ngạc nhiên vô cùng.
Chỉ có Hoàng hậu là người duy nhất mở lời bênh vực: "Đoan Vương tuy tính tình ngang ngạnh, nhưng lại cực kỳ hiếu thuận. Mẫu hậu, bao năm nay hắn hiếu thuận với người là điều ai cũng thấy rõ. Thần thiếp và Hoàng thượng đều biết cả. Mỗi khi nhắc đến, Hoàng thượng đều lấy làm tiếc, một đứa con chí hiếu, há có thể cứ để mặc hắn buông thả như vậy? Nếu người cảm thấy cô quạnh, Hoàng thượng cũng từng bàn với thần thiếp, khi nào rảnh rỗi, thần thiếp sẽ dẫn theo vài muội muội vào Thọ Diên Cung bầu bạn cùng người…"
Nghe vậy, Từ An Thái hậu mới miễn cưỡng nở nụ cười, dẫu vậy bà vẫn lộ vẻ chẳng đành lòng, ánh mắt dừng trên người Tống Thanh Thư như nhìn kẻ sắp đi xa, đầy luyến tiếc, như sắp sinh ly tử biệt.
Trên đường về, Tư Nam chỉ thấy trong bụng trống rỗng như chưa từng ăn gì, bụng nghĩ thầm phải về ăn bù cho no.
Còn Tống Thanh Thư thì như kẻ kiệt sức, vừa ngồi lên xe ngựa liền tựa vào thành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua một lúc lâu, gần đến Đoan Vương phủ, hắn bỗng mở mắt, trong ánh nhìn lóe lên tia sáng khác lạ: "Nặc Nặc, ngươi nói xem, việc ta đồng ý làm việc cho hoàng thượng hôm nay… có phải là chuyện tốt không?"
Tư Nam hừ nhẹ, liếc hắn một cái: "Ngươi mà chịu không đi gây họa cho dân, thì đã là chuyện tốt lắm rồi."
Tống Thanh Thư không để bụng, nhoẻn cười, rồi ôm lấy nàng, gối đầu lên vai, khẽ nhắm mắt, vẻ yên bình hiếm thấy.
Về đến phủ, Tư Nam gọi to: "Cẩm Sắt, hôm qua còn thịt bò không? Mau dọn cho ta một bát cơm, thêm nhiều thịt bò, chan cả nước canh lên cơm, à, nhớ bỏ thêm rau thơm!"
Cẩm Sắt cười đón hai người vào phòng, lại thêm than vào lò, nhìn Tư Nam vừa về đã đòi ăn, không khỏi bật cười: "Cô nương chẳng phải vừa đi dự yến sao? Sao trông như chưa ăn gì vậy?"
Tư Nam cũng cười bất lực, phẩy tay: "Ăn rồi, nhưng chẳng khác nào không. Ăn mà thấy mệt mỏi, kết cục vẫn đói y như cũ."
Nói xong liền kéo Cẩm Sắt đi thẳng về phía bếp, dáng vẻ đói khát đến tội.
Nhìn nàng tíu tít, Tống Thanh Thư cũng bật cười. Hắn liếc ra ngoài cửa sổ, thấy Tiểu Bạch đang ngồi co ro trông ngóng, đôi tai dựng thẳng, bèn lắc đầu, nhưng môi lại khẽ cong lên một nụ cười.
Có nàng bên cạnh, dẫu chẳng nói gì, tòa phủ đệ này cũng trở nên ấm áp sinh động, ngay cả đêm tối cũng không còn đáng sợ như trước.
Trong bếp, Tư Nam vừa nói chuyện vừa dựa nhẹ lên vai Cẩm Sắt, hai tay đút vào túi áo ấm áp của nàng ta: "Cẩm Sắt, Tống Thanh Thư có thật là được Thái hậu sủng ái đến thế không?"
Cẩm Sắt đang nhìn đám nha hoàn bận rộn, nghe vậy liền nép lại gần, mỉm cười đáp nhỏ: "Ừ, Thái hậu thương Vương gia lắm. Khi còn nhỏ, ngay cả Hoàng thượng cũng ghen với tình cảm ấy. Vương gia chỉ cần trầy một chút da, Thái hậu đã nổi trận lôi đình."
Nghe nàng ta nói, Tư Nam nhớ lại những lời của Ngọc Ninh công chúa, cảm thấy trong đó có điều gì lạ lạ. Nhưng chuyện giữa mẫu tử người ta, nàng cũng chẳng thể hiểu hết.
Song nghĩ lại dáng vẻ của Tống Thanh Thư hôm nay, nàng vẫn hoài nghi, hắn thật sự là người được sủng ái sao?
Một tòa phủ đầy mỹ nhân đoan trang, một vị Hoàng hậu dịu dàng, Hoàng đế nhân nghĩa, và cả một Thái hậu vừa thương yêu chiều chuộng vừa chê bôi, còn Tống Thanh Thư lại luôn im lặng chịu đựng, không cãi một lời…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!