Tống Thanh Thư sa sầm mặt, một cước đá ngã chiếc ghế bên cạnh, rồi tức giận ngồi phịch xuống, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào Tư Nam.
Tư Nam nuốt miếng cơm trong miệng, bất đắc dĩ vẫn lên tiếng chào hỏi: "Vương gia đã về rồi."
Tống Thanh Thư khàn giọng đáp một tiếng: "Ừ."
Phúc Tử lúc này bưng một đĩa thức ăn hấp tấp đi vào, vốn định đặt trước mặt Vương gia, không hiểu sao giữa chừng lại đổi ý, lén đặt luôn ở trước mặt Tư Nam.
Tống Thanh Thư giả vờ thản nhiên cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía nàng.
Tư Nam vốn đã gần ăn xong, nhìn hai người diễn trò mà nhịn không nổi, đành gắp một miếng thịt bò lên, thong thả nói: "Ừm, ngon thật đấy. Món này từ đâu ra vậy?"
Tống Thanh Thư lập tức tiếp lời, giọng mang theo chút hứng khởi: "Ở một quán nhỏ trên phố Chu Tước, người ăn rất đông. Ngươi cũng thấy ngon sao? Vậy sau này ta ngày nào cũng cho người mua về cho ngươi ăn."
Cơm nước xong chưa bao lâu, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.
Tư Nam nay đã rất biết điều, không nói lời nào trái ý, cả ngày hoặc ở thư phòng, hoặc trong phòng bếp.
Thấy tuyết rơi, nàng liền đứng trước song cửa sổ, trong tay cầm lò sưởi bằng pháp lang (*) khảm bạc, nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài sân, bông thì rơi xuống đất, bông lại đậu trên cành cây, lặng lẽ ngẩn người.
(*) Lò sưởi bằng pháp lang là một loại lò sưởi tay cầm để sưởi ấm, không phải lò đặt trong phòng, được chế tác bằng kỹ thuật pháp lang, tức là tráng men màu trên kim loại (thường là bằng đồng, vàng hoặc bạc).
Tống Thanh Thư ngồi ở thư án, than hồng trong lò đỏ rực, hắn chống cằm nhìn nàng một lúc lâu. Ghế dựa phủ nệm nỉ dày mềm mại, khiến hắn càng thêm lười biếng.
Khoảnh khắc hài hòa này khiến lòng hắn cũng an tĩnh theo. Hắn hiếm khi cầm lấy một quyển sách.
Những lời Hoàng huynh nói hôm nay khiến hắn có chút mông lung, hắn từng thích đọc sách sao? Từ khi nào mà hắn bắt đầu chán ghét sách vở?
Đã không nhớ rõ nữa rồi. Tuổi thơ của hắn mơ hồ lộn xộn, nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.
Cố nhẫn nại đọc thêm vài hàng, nhưng cảm giác quen thuộc thuở nào đã không còn.
Sách với hắn, so với rượu, xa lạ hơn nhiều. Nhiều năm buông bỏ, nay muốn nhặt lại, thật chẳng dễ dàng gì.
Tư Nam nhìn tuyết rơi càng lúc càng dày, lòng cũng dần nặng trĩu. Nàng muốn hỏi về tin tức ở Định Xa, nhưng lại sợ chọc Tống Thanh Thư nhớ đến người bên đó.
Tống Thanh Thư đọc chán, cảm thấy buồn ngủ, bèn đứng dậy đi đến sau lưng ôm lấy nàng, cúi đầu gác cằm lên vai, giọng nói thấp khẽ bên tai: "Nặc Nặc, đêm giao thừa đi Thọ Diên Cung cùng ta nhé."
Tư Nam trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được."
Sau đó khẽ quay đầu, nói thêm: "Có thể mang Tiểu Bạch theo không?"
Tống Thanh Thư suýt đã quên con chó đó, lập tức sai Phúc Tử đến biệt viện vùng ngoại thành đem Tiểu Bạch về.
Tư Nam rốt cuộc không hỏi những lời kia nữa. Giờ đây, nàng chỉ cần yên ổn sống qua ngày, đó đã là cách bảo vệ tốt nhất cho người nhà ở Định Xa.
Vốn tưởng việc đón Tiểu Bạch chẳng có gì khó, nào ngờ Phúc Tử chưa đi bao lâu đã quay về, mặt mày khốn khổ, người dính đầy bùn đất và cành khô.
Phúc Tử cúi đầu run rẩy bẩm: "Vương gia, Tiểu Bạch không chịu đi với nô tài…"
Thì ra mấy năm nay, Tiểu Bạch ở biệt viện tung hoành ngang dọc, ăn uống sung sướng, to béo hơn hẳn trước. Nó chẳng thèm nhúc nhích, mà ai cũng không dám đụng vào, tuy không sủa, nhưng răng nó thì có thừa.
Nghe hắn kể, Tư Nam không nhịn được cười, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng: "Tiểu Bạch giờ lại càng thêm oai phong."
Nàng nghĩ ngợi một chút rồi quay sang Tống Thanh Thư, mỉm cười nói: "Chúng ta cùng đi đi. Nhỡ Tiểu Bạch cắn người thì không hay, ngươi nếu thấy phiền, cho Phúc Tử đi cùng ta cũng được."
Nụ cười của nàng làm Tống Thanh Thư mềm lòng, trong lòng rối bời mà dịu lại, liền liên tục lắc đầu: "Ta đi cùng ngươi, có gì mà phiền. Cũng đâu xa lắm đâu."
Hai người đều hiểu lòng nhau, nhưng chẳng ai nhắc đến những chuyện có thể phá hỏng bầu không khí này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!