"Nặc Nặc, ngươi đang chờ mong điều gì?" Hắn mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần tà khí, rồi bất chợt thu tay về, không tiếp tục hành động nữa.
Tống Thanh Thư thấy sắc mặt Tư Nam chợt biến đổi, liền vội vàng bước tới, một tay bế nàng lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Nặc Nặc, ngươi yên tâm, ta sẽ không động vào ngươi. Đừng sợ, được chứ?"
Tư Nam chỉ liếc hắn một cái đầy cảnh giác, sau đó vẫn im lặng như cũ, không nói một lời.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, sắc mặt Tống Thanh Thư lặng lẽ trầm xuống, tia hung bạo vốn đã hiện rõ trong đáy mắt không hiểu sao lại bị hắn cưỡng ép đè nén xuống.
Hôm ấy là lần đầu tiên cả hai có thể yên ổn mà đi hết một ngày. Không cãi vã, không tiếng khóc hay lời mắng nhiếc, thậm chí ngay cả một chiếc chén cũng không vỡ.
Tư Nam tuy không đoái hoài tới hắn, nhưng cũng không còn muốn chọc giận để chạm vào nghịch lân của hắn nữa. Nàng lúc nào cũng cúi đầu, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Cứ như vậy, cả hai rốt cuộc đón lấy khoảng thời gian yên bình đầu tiên. Căn nhà này cũng không còn giống trước kia, cả ngày hỗn loạn như ngục tù giam cầm phạm nhân nữa.
Tư Nam ở trong tiểu viện của mình, đóng cửa rất kín kẽ. Còn Tống Thanh Thư cũng chẳng thấy phiền lụy khi phải trông giữ nàng, mỗi ngày đều ở bên cạnh bầu bạn.
Ngày hôm đó, khi từ trong cung trở về, hắn ôm theo thứ gì đó trong ngực, vừa vào cửa đã nhanh chóng đi thẳng đến tiểu viện của Tư Nam.
"Nặc Nặc, tới đây xem, đây là tiểu cẩu ta mang về từ bên ngoài. Có phải là rất đáng yêu không?"
Tư Nam đang tưới nước cho hoa, nghe tiếng hắn hứng khởi gọi liền ngẩng đầu lên. Hắn cười rạng rỡ như thể vừa mang tới vật báu hiếm có, rồi thả thứ đang ôm trong tay xuống đất.
Ban đầu nàng chẳng định phản ứng gì, sắc mặt vẫn không đổi. Nhưng đến khi cảm giác có thứ gì đó cắn vào chân mình, sắc mặt Tư Nam mới biến đổi. Nhìn xuống, nàng thấy một cục bông trắng như tuyết đang cố gắng bò tới chân nàng, vì chân ngắn nên mỗi bước đi đều hết sức vất vả.
Thấy nàng đang nhìn mình, nó ngẩng cao cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy ngập nước, ngây thơ và chất phác đến mức khiến người ta khó lòng không bật cười.
Tư Nam suýt chút nữa đã giơ chân đá nó ra, nhưng rồi lại không nỡ. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư, hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt như phủ một tầng mây đen mờ mịt, tựa hồ đang chờ đợi phản ứng từ nàng.
"Đa tạ Vương gia." Tư Nam ngoan ngoãn phá lệ nói ra một câu cảm tạ, giọng nói nhạt như nước, song đó đã là điều hiếm có vô cùng rồi.
Tống Thanh Thư thấy nàng rốt cuộc cũng biết cúi đầu nhượng bộ, lập tức mỉm cười bước lên, bế tiểu cẩu lên rồi thuận thế vòng tay ôm lấy eo nàng, cùng đi ra đại sảnh dùng bữa.
Khi Tư Nam vừa ngồi xuống, Tống Thanh Thư đã ném cún con xuống đất, nhận khăn từ tay nha hoàn rồi lau tay không ngừng.
Trong bữa cơm, Tư Nam chẳng ăn uống được bao nhiêu, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa. Ngược lại, nàng luôn cúi xuống đùa với bé cún, hiếm hoi lắm mới không giữ vẻ lạnh lẽo trước mặt Tống Thanh Thư như thường lệ.
Sau khi dùng bữa xong và đưa Tư Nam trở về tiểu viện, Tống Thanh Thư liếc Phúc Tử một cái, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng: "Thứ ngươi mang về hôm nay, quả thực không tồi."
Phúc Tử vội vàng cúi người đáp: "Vương gia, Nặc Nặc cô nương vốn là người thiện lương. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng yêu thích con chó nhỏ đáng yêu này, huống hồ là một tiểu cô nương như nàng."
"Ha ha…" Tống Thanh Thư cười khẽ hai tiếng đầy khinh thường, sau đó quay sang nhìn gã: "Chuyện ta sai ngươi chuẩn bị, đã lo liệu xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong." Phúc Tử có chút chần chừ rồi hỏi: "Vương gia… chuyện này liệu có nguy hiểm không?"
Tống Thanh Thư khoát tay, nở nụ cười rực rỡ: "Chút nguy hiểm cỏn con thôi mà. Nặc Nặc của ta lá gan lớn như vậy, tất nhiên sẽ không sợ đâu."
Tư Nam đã nhiều ngày liền không còn bị nam nhân điên cuồng kia quấy nhiễu ban đêm, cả người cũng vì thế mà khá hơn nhiều. Nàng ăn uống nhiều hơn trước, giấc ngủ cũng sâu hơn, sắc mặt dần dần hồng hào trở lại.
Sáng hôm ấy, mặt trời hãy còn chưa xuyên qua được khung cửa sổ, những cành lá mới đâm chồi vẫn còn đọng sương sớm, vài tiếng chim hót ríu rít cũng bị bọn nha hoàn trong viện khẽ khàng xua đi.
Tư Nam vẫn còn mê man trong giấc ngủ, mà Tống Thanh Thư thì đã sớm tỉnh dậy.
Hắn cúi xuống, hung hăng hôn hai cái lên gương mặt ngái ngủ đáng thương của nàng rồi mới miễn cưỡng buông ra.
Trong mắt hắn, Nặc Nặc chỗ nào cũng tốt, sạch sẽ, thuần khiết như đóa sen mọc từ bùn mà chẳng vấy nhơ. Trên đời này, không còn nữ nhân nào có thể sánh với nàng.
"Nặc Nặc, mấy ngày tới ta không về, ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, được không?" Âm cuối giọng của hắn khẽ kéo dài, giọng trầm khàn hòa vào trong không khí như gió xuân nhẹ lướt qua rồi tan biến.
Hắn đã nhiều ngày không chạm vào nàng, từ hôm đó đến nay vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!