Tống Thanh Thư đến Tịnh Châu lần này, nhưng vẫn chưa từng công bố thân phận, song Tịnh Châu Thứ Sử sớm nhận được tin liền tất tả nghênh đón.
Trong thời đại thái bình thịnh thế này, được đón tiếp một Vương gia là chuyện vinh hiển, dù ai cũng e dè nhưng đều xem đó là cơ hội thăng tiến. Bề ngoài ai nấy đều tươi cười nịnh bợ, trong lòng chỉ mong vị "ôn thần" này sớm rời đi.
Nghe nói Thứ Sử mở yến tiệc nghênh đón, Tống Thanh Thư vốn định cự tuyệt, chính sự còn chưa đâu vào đâu, làm gì có tâm tư ứng phó bọn quan lại ấy.
Thế nhưng vừa nghĩ đến Nặc Nặc, trong lòng hắn lại nổi lên sát ý. Nếu lúc này cho hắn một thanh đao, hắn vẫn chưa chắc hạ được tay.
"Phúc Tử, chuẩn bị, dự tiệc."
Phúc Tử vừa mới thay hắn chối lời mời, nay nghe vậy chỉ biết há hốc miệng, chẳng hiểu Vương gia rốt cuộc tính toán cái gì.
Thứ Sử cũng vô cùng bối rối, Đoan Vương không phải vừa từ chối đó sao, sao giờ lại chịu đến rồi? Trong lòng dù khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười cung kính.
"Không kịp nghênh đón từ xa, hạ quan thất lễ rồi! Vốn chỉ định mở tiệc đón gió cho Vương gia, nào ngờ nghe nói ngài không đến nên mới mời thêm mấy vị huyện lệnh, quan viên cùng sĩ tử Tịnh Châu tham dự. Mong Vương gia chớ trách."
Tống Thanh Thư chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp, sải bước vào trong.
Sắc mặt Thứ Sử thoáng cứng lại, nhưng nghĩ đến "công tích vĩ đại" của vị Vương gia này, đành nén giận, trong lòng chỉ cầu sao sớm tiễn được hắn đi cho yên.
Vừa bước vào, Tống Thanh Thư đã thấy cảnh tượng ồn ào náo nhiệt. Các sĩ tử trẻ tuổi tụ tập thành nhóm, hăng hái bàn luận, trên mặt ai nấy đều sáng bừng sức sống và nhiệt huyết.
Hắn thường ngày vây quanh mình toàn là nô tài hoặc bọn ăn chơi trác táng, nếu không thì cũng chỉ là mấy nha hoàn dung mạo xinh đẹp, rất ít khi có dịp tiếp xúc với người đọc sách. Thế mà lúc này nhìn đám sĩ tử kia, hắn lại không thấy chán ghét chút nào.
Chỉ có một gã thanh niên ngồi riêng một góc, uống rượu lặng lẽ, trông có phần lạc lõng. Tống Thanh Thư liếc nhìn một thoáng, rồi chẳng mấy chốc quên luôn.
Khi nghe tin Đoan Vương giá lâm, đám học trò lập tức nín bặt, đồng loạt đứng dậy hành lễ cung kính.
Tống Thanh Thư tỏ vẻ nhàn nhã, lời nói nửa thật nửa giả, "Chư vị đều là rường cột Đại Dung, không cần để tâm đến bổn vương."
Lộ Huấn uống mấy chén rượu, đầu óc mơ hồ, trong khi mấy người bạn học thì chen nhau tâng bốc trước mặt Thứ Sử và Vương gia, chỉ riêng mình vẫn ngồi yên, chẳng buồn động đậy.
Mãi đến khi yến tiệc tàn, mọi người lục tục trở về trạm dịch, y mới để ý Đoan Vương cũng đi cùng hướng.
Trong đầu Lộ Huấn vẫn nhớ rõ vẻ sợ hãi của A Nam khi nàng trở về nhà lần đầu tiên, lúc ấy, nàng đã nhắc đến chính là vị Đoan Vương gia này.
Trong lòng y dấy lên nghi hoặc, không kìm được mà âm thầm đi theo. Khi thấy Đoan Vương biến mất sau cánh cửa tròn kia, y bỗng hiểu ra đôi phần chuyện.
Tư Nam ở trong phòng, hồn vía như bay mất. Giờ phút này nàng chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác, chỉ lo lắng đến đi đi lại lại. Nàng sợ Lộ Huấn sẽ làm chuyện dại dột.
Nhưng làm thế nào mới có thể khiến Lộ Huấn hiểu ý, để y rời khỏi Tịnh Châu, đừng xen vào chuyện này nữa?
Nàng thử giả bệnh, giả cảm mạo, giả phát sốt, Cẩm Sắt đều ứng phó được, canh chừng sát sao, không cho nàng tiếp xúc với bất kỳ ai bên ngoài.
Trong mắt Tư Nam hiện lên tia trầm tư, thật lâu sau mới hạ được quyết tâm.
Khi nghe tin Tư Nam tuyệt thực, Tống Thanh Thư lúc đầu chỉ cười lạnh: "Loại nữ nhân như nàng mà cũng tuyệt thực được sao? Cứ để nàng chết đói đi, rồi ta cho người nhặt xác."
Nhưng ba ngày trôi qua, xác nhận rằng nữ nhân kia không ăn không uống, nước cũng cự tuyệt, đến mức khô khốc chẳng nói nổi thành lời, sắc mặt hắn dần tối sầm lại.
Hắn nghiến răng, gần như muốn rút đao đi thẳng vào phòng: "Muốn chết thì cứ việc! Là ta đã quá nương tay, mới khiến nàng dám cả gan như thế."
Đến ngày thứ năm, Cẩm Sắt run rẩy đến gặp hắn, bẩm rằng Tư Nam chỉ còn một hơi thở, nếu không cứu e rằng thật sự sẽ chết. Nàng ta phải cưỡng ép đổ nước, nếu không e mạng người chẳng còn.
Nghe vậy, Tống Thanh Thư chấn động, tay run lên, trong lòng mới sực tỉnh: thì ra người bình thường không ăn không uống, thật sự chỉ cầm cự được vài ngày.
Tư Nam nằm trên giường, hơi thở thoi thóp. Nàng vốn là người thích ăn ngon, ham vận động, vậy mà giờ đây chỉ còn cái xác héo mòn. Mỗi hơi thở đều như thiêu đốt, toàn thân vô lực, đầu óc mờ mịt, chẳng nghĩ nổi điều gì, cũng chẳng gom nổi thần trí.
Thì ra đói khát là cảm giác như thế này, khó chịu đến cực điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!