Phúc Tử dè dặt mở miệng: "Cô nương, nếu ngài chịu hiểu chuyện, hết thảy còn dễ nói. Nhưng nếu không… chỉ sợ lần này rất khó xoay chuyển."
Tư Nam không đợi hắn nói hết, chỉ bình thản gật đầu: "Cảm ơn ngươi."
Phúc Tử ngẩn người, không hiểu ý, ngẩng đầu nhìn nàng: "Cảm ơn ta?"
Tư Nam khẽ cười, ánh mắt sâu lắng: "Ta vốn tưởng hắn sẽ không tha cho người bên cạnh ta, bằng không chuyện ta nghị thân hôm nay sao lại đột nhiên bại lộ? Cảm ơn ngươi đã tới trước phủ nhắc ta một tiếng. Huống hồ, ngươi nhất định đã từng khuyên hắn rồi."
Phúc Tử trong mắt thoáng hiện một tia sáng, khẽ lắc đầu cười: "Cô nương thông minh, ta chẳng qua chỉ là muốn giữ lấy mạng thôi."
Hắn ta vốn chẳng thật lòng giúp Tư Nam. Chẳng qua Vương gia hiện nay không thể lại gây chuyện, mà hắn ta thân là tùy tùng trên danh nghĩa, cũng sợ bị liên lụy. Dù được Thái hậu che chở, nhưng nếu Đoan Vương lại náo ra án mạng, khiến triều đình chấn động, Hoàng thượng e rằng cũng chẳng thể dung tha.
Quyền quý phạm pháp thì tội không như dân thường, chủ tử dù sai cũng vẫn an toàn, những những kẻ hầu bên người – chết, cũng chỉ là chuyện thường.
Tư Nam cầm cành quế trong tay, ngón tay khẽ siết chặt: "Hắn hiện giờ ở đâu? Ta nên làm gì?"
Phúc Tử lắc đầu, vẻ mặt mang chút do dự: "Cô nương, Vương gia nay… dường như không còn giống trước. Nô tài cũng nhìn không thấu tâm tư người."
Nghĩ đến cũng phải, Vương gia tuy cố chấp với Tư Nam, nhưng lần này không tự mình ra tay, đã là hiếm thấy, nếu không đã sớm có máu đổ rồi. Rốt cuộc hắn ta từng cho rằng Đoan Vương sẽ sớm hạ sát tâm, nào ngờ lại trì hoãn lâu như vậy.
Tư Nam khẽ gật đầu, không nói thêm, xoay người bước vào trong vườn. Giờ trong phủ chỉ còn lại nàng và phụ thân, trống trải tĩnh mịch. Âm thanh vui vẻ khi xưa như vẫn văng vẳng bên tai, mà cảnh vật nay đã hoang tàn.
Đêm đến, nàng tự mình nấu bữa cơm đơn sơ, hai cha con lặng lẽ ăn xong rồi ai về phòng nấy.
Tư gia một đêm tiêu điều. Mấy ngày qua, nàng đã thử mọi cách, viết đơn kiện, cầu xin quan phủ, thậm chí bỏ tiền chạy ngược lên Ngọc Kinh, nhưng hết thảy đều vô vọng. Nàng hiểu, hắn vốn chẳng sợ những thứ ấy.
Giờ đây, nàng không buồn bước ra khỏi cửa, mặc cho ngoài kia lời chê cười nhạo báng, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Tống Thanh Thư sẽ không dễ dàng bỏ qua, tịch thu gia sản chỉ là bước mở màn.
Nàng khẽ quay người, trong lòng một mảnh tịch lặng như chết, thì ra, cảm giác tai họa cận kề là như thế này.
Ban đêm mộng mị triền miên, nàng ngủ chập chờn tới tận rạng sáng. Vừa mở mắt, ánh sáng chói chang đã xuyên qua song cửa, kèm theo ngoài sân là tiếng ồn ào huyên náo.
Nàng chau mày. Đôi khi, có tiền lại chính là tội lỗi.
Tư gia ở Định Xa từng xây cầu, bố thí, phát cháo giúp dân, quyên tiền không ít, vậy mà nay, khi sụp đổ, đám người kia chẳng cần hỏi lý do, đã vội đến mắng nhiếc, hận không thể giẫm Tư gia xuống bùn, như thể nhà họ đã làm ra tội ác tày trời.
Tư Nam bước ra đến cửa, liền thấy một mảng đỏ thắm, cùng tiếng gõ đập loạn lạc vang dội.
Phúc Tử lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt, ngoài cửa là một đám người ồn ào, chợt từ đâu xuất hiện một kẻ mập lùn, miệng nói muốn nạp Tư gia tiểu thư làm thiếp.
Đang định xua đi, bởi hắn ta chỉ cần bảo hộ Tư Nam cho tốt, nào ngờ từ đâu kéo đến thêm một đám người, chen chúc trước đại môn, không cho kẻ kia tiến vào.
Có người còn lớn tiếng mắng: "Cô nương nhà chúng ta là người đoan chính, tốt lành bậc nhất, ngươi cai loại hạ tiện như trâu ngựa cũng xứng sao?"
"Đúng đó! Không soi gương nhìn cái mặt ngươi đi, tai to mặt lớn, đầu trâu mặt ngựa, nhìn thôi đã buồn nôn!"
Tên mập tức đỏ cả mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lớn: "Tất cả cho ta bắt lại! Mau bắt hết lại cho ta——!"
Tư Nam nhìn đám người đang lớn tiếng bênh vực cho mình, đều là những kẻ từng bị đuổi khỏi phủ, vậy mà nay lại dám lui tới đây, dẫu chỉ để nói vài câu công đạo cho Tư gia.
Ánh mắt nàng chuyển sang người thanh niên bụng phệ kia, khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo, mặt đỏ bừng, trông vừa tức cười vừa đáng thương. Nàng nhận ra gã: con trai của một viên quan ngũ phẩm nhỏ, năm xưa tình cờ gặp nàng trên phố, từ đó si mê mãi không quên.
Tên họ Sầm ấy thấy nàng ra, mắt lập tức sáng rực, giọng vội vã: "Tư Nam, nay Tư gia sa sút, ngươi theo họ chỉ thêm khổ. Theo ta về phủ, ta nhất định chẳng để ngươi chịu nửa phần uất ức. Từ nay, ta chỉ sủng một mình ngươi, Tư Nam…"
Gã nói năng lắp bắp, mà Tư Nam lại nhoẻn môi cười khẽ, nụ cười mềm mại như tơ, khiến đôi mắt gã nhìn đến ngây dại.
"Sầm công tử," nàng nhẹ giọng đáp, "mời công tử về đi. Tư Nam đã có đính ước với người khác, không thể vào phủ công tử được."
Người này tuy ngốc nghếch nhưng chưa từng làm gì quá đáng. Trước đây lúc nàng kiểm toán sổ sách, đôi khi cũng gặp thoáng qua, dù nàng mang mạng che mặt, ánh nhìn si mê của gã vẫn không giấu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!