Chương 34: Giết người tru tâm (1)

Trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nghiêng đổ, bóng người kéo dài trên mặt đất, tựa như muốn xuyên lên từ trong lòng đất mà ra.

Chu Kỳ khi ấy đang ôm mỹ cơ uống rượu tìm vui, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận ồn ào, cau mày không nhịn được quát: "Chuyện gì nữa đây? Thật là… phá hỏng cả hứng của gia rồi."

Chưa dứt lời, cửa đã bị một cước đá tung. Tống Thanh Thư lạnh lùng đứng ngoài, ánh mắt âm trầm như băng: "Ra đây."

Chu Kỳ giật mình, lúng túng bước ra, thấy bên ngoài còn mấy người huynh đệ cùng bị gọi đến, vội co cổ nói: "Vương gia, lần trước số bạc đó bọn ta đã góp chung để thanh toán xong rồi, lần này ngài… ngài đừng lại tính kéo dê vắt sữa nữa chứ?"

Tống Thanh Thư khẽ cong môi, bật ra một tiếng cười lạnh, gương mặt vẫn không lộ cảm xúc. Hắn vỗ nhẹ vai Chu Kỳ, giọng trầm thấp: "Lần này nếu ngươi làm được việc, ta thưởng ngươi vạn lượng bạc trắng."

Chu Kỳ vừa mừng rỡ chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Thư đã nói tiếp: "Nữ nhân trong phòng ngươi… muội muội nàng ta còn ở Ngọc Kinh thành chứ?"

Chu Kỳ thoạt đầu còn tưởng mình lại lỡ đắc tội với sát tinh này, nhưng nghe đến đó liền gật đầu lia lịa: "Còn, còn ! Còn ở Ngọc Kinh thành…"

Chưa kịp nói hết, Tống Thanh Thư hơi nheo mắt, trầm mặc một lát rồi khàn giọng nói: "Đi. Tìm người đến đây."

Chu Kỳ luống cuống giải thích: "Chuyện này… để ta về hỏi lại, ta chưa từng hỏi muội muội nàng ta ở chỗ nào."

Tống Thanh Thư chỉ khẽ gật đầu. Đám người phía sau như được thả lỏng, ai nấy đều thở phào mà không dám hỏi thêm nửa câu.

Ngựa lại phi nước đại giữa phố, bụi tung mịt mù. Dân chúng vội vàng tránh né, còn Tống Thanh Thư sắc mặt như băng, tay siết roi ngựa quất mạnh, theo hướng Chu Kỳ chỉ đường mà phi thẳng về phủ gã.

Trong lòng hắn giờ đã đoán được tám phần, Tư gia đột ngột dọn khỏi thành, lại rải bạc khắp nơi, chỉ sợ người "nhặt được" kia… vốn chẳng phải khất cái gì cả.

Tiếng người kêu khóc phía sau vì bị ngựa hất ngã, hắn đều coi như gió thoảng. Hắn biết ngày mai nhất định lại bị người ta dâng sớ tham tấu thêm mấy quyển, nhưng hắn không bận tâm.

Khi đến nơi, đèn đuốc đã sáng rực, phố phường ồn ã.

Nữ nhân bị kéo ra còn chưa hiểu chuyện gì, tưởng bị đuổi khỏi phủ, sợ hãi khóc òa lên.

Tống Thanh Thư dùng mũi giày nâng cằm nàng ta lên, giọng lạnh lẽo: "Nói. Muội muội ngươi hiện giờ ở đâu?"

Nữ nhân run rẩy ngẩng đầu, thấy hắn khoác áo gấm rực rỡ, dung mạo tuấn mỹ cao quý, ánh mắt kiêu căng ngạo nghễ. Trong lòng nàng ta nhất thời vừa kinh sợ vừa xao động, song vẫn biết rõ đây là người mình tuyệt đối không thể đắc tội.

"Muội muội thiếp thân… con bé thuê một gian phòng nhỏ ở phía tây thành, ngày thường vẫn ở đó…" — nàng ta vội vàng nói, còn tưởng muội mình được quý nhân để mắt nên càng cẩn thận hơn vài phần.

Ngọc Kinh thành tuy phồn hoa, nhưng vẫn có những nơi nghèo khó, phía tây thành là khu nhà ngói cũ, nơi những kẻ bần hàn cư ngụ.

"Đưa nàng ta đi. Chỉ đường đến thành tây." Tống Thanh Thư phất tay, ánh mắt lạnh băng liếc sang Chu Kỳ.

Chu Kỳ không dám thở mạnh, lập tức ôm lấy nữ nhân, nhảy lên ngựa, dẫn đường về hướng thành tây.

Tư Nam đi được nửa đường, nhận ra xe ngựa trên lộ mỗi lúc một nhiều hơn, hai ngày nay đã gặp qua mấy đoàn lớn nhỏ.

Thương đội của nàng nhân số không ít, lại có vài người biết võ nghệ, mấy lần đi qua cửa ải đều thuận lợi. Nguyệt Thị là nước phụ thuộc, đối với thương đội từ Đại Dung đến vẫn có vài phần ưu đãi.

Giờ là thời buổi thái bình thịnh thế, Nguyệt Thị đúng là nơi tốt để dừng chân. Đến khi thời cơ chín muồi, chỉ cần sắp đặt chu toàn, ngay cả thân phận lẫn quá khứ ở Đại Dung, nàng cũng có thể bỏ lại sau lưng.

Nhưng thời gian vẫn là chưa đủ. Tư Nam gấp gáp muốn tìm một chỗ có thể cư trú lâu dài, mà hiện tại nàng vẫn chưa đứng vững gót chân ở Nguyệt Thị, mới chỉ có được tư cách tạm trú.

Nghĩ đến chuyện của Lộ Huấn, đầu nàng lại đau như muốn nứt ra.

Lưu bá, người chỉ huy thương đội, thấy cảnh này chỉ cười, xua tay nói: "Tiểu thư không biết đó thôi, từ khi ngài và lão gia quyết định mở rộng kinh doanh, người muốn đi theo ngày một nhiều. Mục đích của họ cũng chẳng khác chúng ta, chỉ là quy mô không bằng chúng ta mà thôi."

Tư gia tích lũy bao năm, quy mô giờ đã rất lớn. Tư Nam thấy số xe ngựa càng lúc càng đông, đành rút vào trong xe, cau mày hồi lâu không nói.

Cũng phải thôi, đường vừa thông, tất sẽ có kẻ nghe gió mà động.

Bấy nhiêu của cải, một mình Tư gia sao có thể nuốt hết cho xuể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!