Chương 33: (Vô Đề)

Phúc Tử trở về, trong tay ôm theo một chồng danh sách dày cộp: "Vương gia, đây là những bản ghi mới nô tài vừa gom lại, đã mở rộng phạm vi tra xét. Danh sách những người ra khỏi thành trong ba ngày sau sự việc hôm ấy, đều ở trong này."

Tống Thanh Thư chỉ khẽ liếc qua, ánh mắt hờ hững.

Hắn đã chìm đắm trong việc này quá lâu, đến nỗi quên mất rằng ngoài kia, thiên địa vẫn còn rộng lớn vô cùng.

Phúc Tử vốn là người lanh lợi, giỏi quan sát sắc mặt chủ tử. Hắn ta lại từ trong ngực lấy ra một quyển sổ mỏng, hai tay dâng lên:

"Vương gia, quyển này là nô tài cho người đi dò hỏi, ghi lại danh sách những kẻ những ngày đó vội vã rời thành."

Tống Thanh Thư sắc mặt không đổi, lặng lẽ nhận lấy. Ngón tay khẽ lật vài trang, mắt chỉ lướt qua qua loa, thế nhưng trong khoảnh khắc, một cái tên bỗng đập thẳng vào tầm mắt hắn.

"Họ Tư."

Họ này tuy không hiếm, nhưng cũng chẳng phổ biến.

Trong danh sách kia, chỉ có duy nhất một người mang họ ấy, mà lại đúng vào thời điểm vội vàng ra khỏi thành.

Hắn chậm rãi siết chặt quyển sổ trong tay. Trong đầu chợt hiện lên mấy lời bàn tán đêm nay ở hoa lâu — Tư gia, nữ nhi bệnh hai năm, vừa mới được tìm về cách đây không lâu.

Tim hắn như bị ai bóp nghẹt. Nặc Nặc mất tích sau đêm đó, hắn đã nghe qua vô số lời suy đoán, chính hắn cũng từng nghĩ đủ mọi khả năng.

Nàng xuất thân không hèn, lời nói cử chỉ đều có lễ độ, nhưng cách nhìn, cách nói lại chẳng giống nữ tử thế gia. Hoạt bát, thông tuệ, lại có phần phóng khoáng, chẳng khác nào một linh hồn tự do bị nhốt giữa tường son gác tía.

Nghĩ đến đây, Tống Thanh Thư nghiến răng, trong lòng cuồn cuộn một trận hận ý.

Hắn đã quá tự tin.

Ngay cả thân phận của nàng, hắn cũng chưa từng tra rõ. Đến cả tên thật, cũng chưa từng hỏi qua.

Chỉ trong một thoáng kiêu ngạo và chủ quan, hắn để nàng thoát khỏi bàn tay mình, trốn đi giữa cõi người mênh mông.

Tống Thanh Thư khàn giọng mở miệng, trầm thấp mà lạnh lẽo:

"Người họ Tư này, là thế nào? Nói rõ cho bổn vương."

Lúc này, Tư Nam đã đến Nguyệt Thị.

So với Đại Dung phồn thịnh, nơi đây tựa như Đông Nam Á, là một vùng đất khép kín, dân phong thuần hậu, thờ phụng Phật giáo, tuy nghèo nàn nhưng khí hậu ôn hòa, quốc thổ cũng không nhỏ. Nhờ Đại Dung che chở, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống xem ra cũng yên ổn.

Tư Nam mang tâm tư riêng, muốn tận mắt xem diện mạo kinh đô của xứ này ra sao. Nàng lấy cớ cùng thương đội lên đô thành thu mua kỳ trân dị bảo, kỳ thực là để thăm dò tình hình, xem có thể an cư nơi đây được hay không.

Cha mẹ nàng tuổi ngày một cao, nếu thật sự phải rời khỏi quê nhà, cũng không thể để họ chịu cảnh kham khổ. Mấy năm nay nàng đã cực khổ gây dựng, khắp nơi tìm kiếm một nơi chốn thích hợp, chẳng qua đều là để phòng khi cần đường lui.

Lần này Tư Nam cũng mang theo một ít hàng hóa: son môi và nước hoa do chính tay nàng chế tạo. Những thứ ấy chỉ có thể bán được ở đô thành, nơi người người chuộng sự tinh xảo và mùi hương thanh nhã.

Đường sá ở Nguyệt Thị kém xa Đại Dung, mặt đất gồ ghề, bụi vàng bay mù, khiến Tư Nam khổ không ít. Đến cả Đông Dung đi theo cũng xót ruột:

"Tiểu thư, chi bằng chúng ta cứ ở lại Đại Dung cho rồi. Đến chốn nghèo khó này làm gì cho cực?"

Tư Nam trừng mắt liếc nàng: "Nói bậy! Không đến xem sao biết hàng của ta có hợp hay không? Ngươi theo ta đã lâu như vậy, chút đạo lý ấy còn chưa hiểu, sau này làm sao quản lý nổi cửa hàng?"

Đông Dung đành thở dài cúi đầu: "Dạ, dạ, tiểu thư nói phải. Nô tỳ nhất định sẽ cố gắng."

Đô thành của Nguyệt Thị kỳ thật cũng không tệ, kiến trúc khá giống Đại Dung, chỉ là quy mô nhỏ hơn nhiều. Trị an ổn định, trên đường thỉnh thoảng còn thấy binh lính tuần tra.

Tư Nam không vội, để thương đội tự mình tìm hàng. Những người ấy vốn tinh mắt, khéo chọn hơn cả nàng. Còn nàng chỉ mang theo Đông Dung dạo khắp chợ, vừa xem vừa ghi nhớ.

Đông Dung thì sốt ruột không yên: "Tiểu thư, thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Dù hàng hóa có tốt, cũng khó mà bán được giá cao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!